“Ba ngày sau, Lânvương đại hôn, nữ tử nghênh cưới nàng cũng từng gặp qua, chính là côngchúa Phong quốc Phong Tình Nhiên. Đến lúc đó, trẫm hi vọng nàng có thểcùng trẫm chủ hôn cho họ!”
____________________________________
“Bà ngoại?”
Những người trong toa xe đều kinh ngạc liếc về phía Điểm Điểm, bà ngoại, thế là ý gì?
“Cháu tên Điểm Điểm đúng không? Cháu không phải là đứa con gái mà Lân vương nhận nuôi hay sao? Tại sao lại gọi bà ngoại?”
Vu Hoa gian nan tiêu hóa tin tức này, bà ngoại, nó không phải là con củaTiểu Tiểu và Lân vương chứ? Nhưng điều này không thể nào, lúc Tiểu Tiểumới đến, căn bản không quen biết Lân vương, lần đó khi mình mời Lânvương đến phủ là lần đầu tiên Tiểu Tiểu gặp Lân vương. Nếu nàng sớm đãquen biết Lân vương, thế nàng đến kinh thành có thể trực tiếp đi tìmngài ấy, mà không phải…
“Điểm Điểm, cháu là con gái của Tiểu Tiểu?”
Vu phu nhân đứng lên, dịch một bước đến trước mặt Điểm Điểm ngồi xổmxuống, tay xoa lên gương mặt mũm mĩm của Điểm Điểm, run rẩy hỏi.
“Không phải đâu, bà ngoại. Tiểu Tiểu là mẹ của con, nhưng con không phải là con gái của người, con là con trai của người!”
Điểm Điểm cười vui vẻ, tuy bé không thích người khác vuốt lên khuôn mặt tuấn tú của bé, nhưng cảm giác bà bà này đem lại cho bé thật không tệ, bétạm thời chịu thiệt một chút, nhẫn nhịn tí xíu vậy.
“Cháu là cháu ngoại của ta?”
Nước mắt từng chút tuôn rơi, từng giọt từng giọt, óng ánh long lanh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405847/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.