Chương trước
Chương sau
Nhìn nàng một cáchthâm tình, trong phút chốc, Lân vương thật muốn từ bỏ hết mọi thứ, dẫntheo nàng và Điểm Điểm cứ thế mà phiêu du.

_______________________________–

Tối hôm đó, lần đầu tiên Hoàng thượng ngủ lại tại cung của phi tử, Vân Tiệp dư cũng bởi vì được thị tẩm đêm đó mà trực tiếp thăng làm Chiêu nghi,trở thành niềm hâm mộ của một đám người trong cung. Đương nhiên, đây lànhững chuyện sau này.

Cuối cùng thì Hoàng thượng cũng ngủ, Hỷcông công mới thấp thỏm không yên mà chạy tới chỗ Lâm Tiên cung. TrongLâm Tiên cung vẫn giống như lúc thường, ngoại trừ trong phòng chính vẫncòn thắp đèn, thì những nơi khác đều là một mảnh tối om.

“Hỷ công công?” Lúc Tiểu Quý tử ở trước cửa dẫn Hỷ công công đi vào, Hoa Nguyênkinh hãi chạy tới đón: “Hỷ công công, sao ông lại tới đây, Hoàng thượngcũng đến à?”

“Hoàng thượng đã yên giấc rồi. Hoa Nguyên, Tiên phinương nương đâu? Xảy ra chuyện gì sao?” Hỷ công công bất an liếc nhìnbên trong một cái, Hoa Nguyên cười nói:

“Hỷ công công, đa tạ ông đã nhớ tới, nương nương đã yên giấc rồi, không…có gì hết!”

Đây đâu phải chuyện đùa, tuy Hỷ công công và nương nương có quan hệ khôngtệ, nhưng suy cho cùng vẫn là người bên cạnh Hoàng thượng, Hoa Nguyênkhông do dự, vẫn không dám nói cho Hỷ công công chuyện nương nương vẫnchưa hồi cung.

“Ừm, ta cứ tưởng nương nương xảy ra chuyện gì nữađấy, không yên tâm nên mới đến đây xem thử. Được rồi, nếu đã không cóchuyện gì, ta về trước đây. Hoa Nguyên, có chuyện gì thì sai tiểu côngcông đến nói với ta một tiếng, chuyện của nương nương cũng chính làchuyện của ta!”

Hỷ công công than nhẹ một tiếng, mắt liếc nhìn về phía căn phòng đã tắt đèn một cái, trong lòng hoài nghi trăm bề, nhưngcũng không có hỏi rõ, Hoa Nguyên không nói, hẳn là chuyện mà nàng ta cóthể giải quyết được.

Cười tiễn Hỷ công công rời khỏi, lúc trở vềcăn phòng, Hoa Nguyên yếu ớt ngồi thụp xuống đất, Từ ma ma vội từ trêngiường bò dậy, dìu Hoa Nguyên đến bên ghế ngồi xuống.

“Ma ma, sợchết tôi rồi, tôi sợ quá, ban nãy nếu như là Hoàng thượng…” Hoa Nguyênôm ngực, nếu như là Hoàng thượng, thế hai người bọn họ há chẳng phải làđã chết ngỏm rồi sao?

“Hoa Nguyên, không sao, chẳng phải Hỷ côngcông đã nói là Hoàng thượng không đến hay sao? Nhất định là nương nươngcó việc vướng bận, nói không chừng lát nữa sẽ về ngay.” Từ ma ma thuậnkhí, trong lòng bà cũng lo quá chừng, nhưng bà không thể hoảng loạnđược, Hoa Nguyên đã bắt đầu rối loạn rồi.

“Ma ma, bà nói xem, cóphải nương nương đã xảy ra chuyện rồi không? Nếu như…” Hoa Nguyên sợ hãi ngước mắt, nếu như đụng phải kẻ xấu, bị kẻ xấu bắt cóc, hai người bọnhọ che giấu như vậy, làm chậm trễ cơ hội tìm kiếm nương nương, thì sẽhại nương nương đó.

“Chúng ta đợi tiếp đi, trước tối ngày mai,nếu như nương nương còn chưa trở về, chúng ta hãy tìm người nghĩ cách…”Trong mắt Từ ma ma xẹt qua một tia lo lắng, đã ở chung với nhau lâu nhưvậy, nương nương vẫn luôn đối xử với bà không tệ.

“Tối mai?Được…được…” Hoa Nguyên nằm nhoài trên bàn, nàng chỉ là một cung nữ, dùbiết là nương nương mất tích thì có cách gì chứ? Nói cho Hoàng thượng ư? Với thái độ của Hoàng thượng đối với nương nương, nói không chừng ngàicòn mong nương nương gặp chuyện bất trắc nữa kìa? Nói với Hỷ công công?Suy cho cùng, ông ta cũng là một nô tài, xảy ra chuyện, cũng chỉ lực bất tòng tâm…

Hoa Nguyên nghĩ một chặp, phát hiện rằng nếu như nương nương thật sự mất tích, nàng lại không có lấy một người có thể tintưởng, cậy nhờ được. Là nàng sống quá thất bại rồi ư, nhìn phi tử khácmà xem, ngoại trừ được sự sủng ái trong cung, ngọn núi ngoài cung để dựa dẫm cũng không nhỏ. Mà nàng thì sao, đã làm phi tử lâu vậy rồi, nhưnglại không có được cái gì cả.

Đột nhiên Từ ma ma than thở mộttiếng: “Nương nương, người ở bên ngoài phải mạnh khỏe đấy, ngày mai nhất định phải mau trở về, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện…trong cung, không có ai thật lòng quan tâm đến người đâu. Ngoài cung, người nhà củangười, cũng chưa chắc thật lòng quan tâm người, người chỉ có bản thânngười, phải biết tự chăm sóc lấy chính mình…”

Nói đoạn, bà đứng dậy, thổi tắt ngọn đèn mờ ngoài sảnh, trong phòng bỗng chốc là một mảnh tối om.

Trong bóng tối, thấp thoáng vẫn còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người,hai người mở to mắt, cùng nhau đợi vị chủ tử về muộn kia…

***

Một đêm không ngủ, lúc trời tờ mờ sáng, bên ngoài tẩm thất truyền đến tiếng gõ cửa khẽ khàng, quản gia bất an đứng bên ngoài, đợi Vương gia dặn dò.

Bận cả đêm, Lân vương vừa mới chợp mắt liền trở mình, với tay một cái, xúccảm quen thuộc khiến cho khóe miệng hắn khẽ nhếch lên. Vốn muốn cứ nhưvậy mà ngủ tiếp, nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài càng nhiều, bực dọc mở mắt ra, Lân vương giúp người trong lòng đắp lại chăn rồi mới nói:

“Vào!”

Biết trong phòng Lân vương có người, quản gia không để nha hoàn theo vào, ông ta cúi đầu sợ sệt đứng trước cửa, nhỏ tiếng nói:

“Vương gia, nên rửa mặt lên triều rồi!”

Bình thường giờ này, Lân vương đều tự mình thức dậy, cũng chẳng cần quản gia đích thân đến đây xin chỉ thị.

“Lên triều? Bổn vương thân thể không khỏe, kêu người nói một tiếng, ngày mai hãy đi!” Lân vương hơi nhăn mày, bây giờ hắn thật không dám rời đi, vẫn còn chưa tính xong nợ với nàng cơ mà.

“Vâng…” Quản gia quan tâmnhìn Lân vương một cái, tinh thần sung mãn như ngài ấy làm gì có tí tidấu hiệu nào bị bệnh đâu chứ, nhưng ông cũng chẳng dám nói gì, mấy nhahoàn hôm đó chính là cảnh cáo tốt nhất.

“Tối qua Điểm Điểm vẫnnghe lời chứ?” Nhướn mày lên, Lân vương che lấy giai nhân phía trong,nhìn nàng, đột nhiên nhớ đến đứa trẻ tối qua bị quản gia dẫn đi.

“Hồi Vương gia, Điểm Điểm rất ngoan, chỉ là…” Trong lòng quản gia cả kinh,Điểm Điểm thế mà lại là bé trai, nhưng Lân vương vẫn luôn để nó mặc nữtrang, không biết Lân vương có biết giới tính của Điểm Điểm không nữa?

“Không cần kinh ngạc thế đâu, bổn vương biết, ngươi cũng biết, nhưng đừng nóicho người khác là được rồi. Quản gia, tìm người kín miệng một chút đếnchăm sóc Điểm Điểm, phải thông minh lanh lẹ. Ngươi lui xuống trước đi!”

Sau này, Tiểu Tiểu sống ở đây, Điểm Điểm tất nhiên là không thể suốt ngày ở bên hai người bọn họ được, nên tìm một người để chăm sóc thằng bé rồi.Hắn thật không hi vọng, thế giới của hai người lại có thêm một đứa nhóclàm rối lên.

“Hì hì…” Tiếng cười khẽ truyền đến, nhưng lại phátra từ phía sau Lân vương, quản gia vội lui xuống, rất biết điều mà đóngcửa lại cho kĩ, không dám làm chậm trễ chuyện tốt của Vương gia.

“Dậy rồi?” Lân vương trượt vào trong chăn, đem giai nhân giam chặt trong lòng, khóe miệng ngậm cười hỏi.

“Không có, còn đang ngủ mà?” Nhắm mắt lại, Tiểu Tiểu giả khờ mà rúc vào trong lồng ngực Lân vương.

“Ngủ mà còn nói chuyện được, Tiểu Tiểu, sao nàng cứ luôn khác người như thếchứ!” Lân vương than thở một tiếng, nếu là người khác, chịu sự đòi hỏicả đêm của hắn, ít nhất bây giờ cũng phải nằm trên giường dăm ba ngày,hiện tại hẳn là phải ngủ say sưa rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nóilại, hắn đã từng sủng hạnh ai suốt cả một đêm đâu chứ? Đêm qua, biết bao nhớ nhung, biết bao trừng phạt, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu…

Giống như Điểm Điểm nói, hắn cũng muốn để nàng mau chóng sinh đứa con chomình. Cách thức để trói một người phụ nữ bên mình rất nhiều, có lẽ concái là cách ngu nhất, nhưng nếu đối tượng là nàng, hắn nguyện ý dùngcách ngu ngốc nhất này.

“Lân, sao chàng biết thiếp là Tiểu Tiểu?” Nghe nhịp tim vững vàng của hắn, mặt Tiểu Tiểu đỏ bừng. May mà nàng rúc sâu trong ngực hắn, Lân vương không nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ củanàng, bằng không, nhất định sẽ cười nhạo nàng mất.

Thật ra ngẫmkĩ lại, hai người bọn họ trước nay chưa từng nằm cùng nhau một cách thân mật thế này bao giờ. Không phải hắn trúng mị dược, thì là uống rượusay, hoặc là lúc thần trí không rõ ràng, bình thường như vậy thì vẫn làlần đầu tiên.

“Còn dám hỏi ta cái này sao? Tiểu Tiểu, nàng lừa ta thật thảm, thật muốn đánh vào mông nàng một trận quá!” Tay của Lânvương dịu dàng vuốt ve thân thể trơn truột của nàng, vẻ mặt cưng chiềumà nói.

“Thiếp…không phải thiếp từng nói, thiếp có nhiệm vụ haysao? Hôm đó thiếp cũng đã nói, hai đến ba tháng là xong, nào có lừachàng đâu chứ…” Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm kiên nghị có hìnhcủa Lân vương, bàn tay nhịn không được mà vuốt lên nó, Lân vương cúiđầu, bực dọc nói:

“Tại sao không nói cho ta biết là nhiệm vụ gì? Trong cung lắm hiểm nguy, nàng không sợ gặp nguy hiểm ở trong đó hay sao?”

“Lân, chàng cho rằng thiếp là một đại tiểu thư chuyện gì cũng không hay biếtà? Thiếp có năng lực tự bảo vệ mình, mấy cái cả nữ nhân kia, muốn hạithiếp thì vẫn còn non lắm.” Tiểu Tiểu tự tin cười một cái, nghĩ đếnnhững phi tử mình từng chỉnh, nàng cười y như mèo trộm được cá, đáng yêu vô cùng.

“Nàng…” Cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên nụ cười xán lạn kia của Tiểu Tiểu, Lân vương thở dài nói:

“Sớm phải nghĩ đến, mấy cái chiêu chỉnh người kia chỉ có nàng mới nghĩ ra được. Là ta đã quá ngốc…”

“Lân, cũng đâu phải, thật ra thiếp chỉnh người cũng rất có nguyên tắc, ngườikhông phạm thiếp thiếp sẽ không phạm người, người nếu chọc thiếp thìthiếp tất sẽ không tha cho kẻ đó.” Bởi vì nụ hôn ban nãy của hắn, cáikhuôn mặt khó khăn lắm mới hết ửng đỏ thì nay lại đỏ bừng cả lên, Lânvương nhìn đến nỗi khó lòng mà nhẫn nhịn, thật muốn đem nàng vùi vàotrong thân thể mình, vĩnh viễn không xa rời.

“Mấy ả phạm nàng rasao?” Nhìn Tiểu Tiểu đỏ mặt, giọng Lân vương bắt đầu hơi khàn khàn, mộtngười trước nay luôn tự khống chế rất tốt như hắn, lại chẳng có một tíxíu sức đề kháng nào đối với nàng, nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn,căn bản không có động đậy gì, nhưng chỉ vì vẻ đỏ mặt của nàng, liền muốn nàng thêm lần nữa…đây là chuyện trước nay chưa từng có.

“Nói vềLiên phi trước đi, tốt bụng đi tới, nhưng lại tặng thiếp một chậu hoađộc, cho nên mặt ả ta nổi đầy mụn đỏ, đến bây giờ vẫn chưa có biếnchuyển; lại nói tới Vân phi, dám ngang nhiên hãm hại thiếp như thế, chonên thiếp tốt bụng khiến cho ả ta đi thải một trận…thải hết rồi, thiếptưởng rằng ả ta sẽ học được khôn, không tự kiếm chuyện phiền phức nữa,nhưng ai mà biết ả nữ nhân này lại là người có đầu mà không có não, lạimuốn hãm hại thiếp nữa, cho nên thiếp…thiếp thì khoan hãy nói, Điểm Điểm ấy à, nó thật sự không nhịn được nữa, liền đem sủng vật Như Nhi củathiếp bỏ lên người ả, kết quả là ả cùng với ma ma độc ác bên người ả đều bị rắn cắn cho một phát, bây giờ chắc cũng khỏi rồi…”

Cao hứngngẩng mặt lên, Tiểu Tiểu còn do dự xem có nên nói cho hắn biết chuyện về Hoàng thượng hay không. Lúc trước Hoàng thượng cũng bị nàng bỏ thuốc,chuyện này vẫn chưa có ai biết đâu đó? Trừ Điểm Điểm và sư phụ ra.

“Thế Vân phi uống nước tiểu đồng tử cũng là chủ ý của nàng?” Lân vương nhướn nhướn mày, muốn khiến cô gái này chịu thiệt, thì đúng là khó lắm.

“Đúng thế, Hỷ công công là người của thiếp, lúc Hỷ công công hỏi thiếp, thiếp rất không cẩn thận mà nói ra, thật ra căn bản là không cần uống cái đó, chỉ cần một vài dược liệu đơn giản là được rồi…” Tiểu Tiểu đắc ý cười,đối với y thuật của mình, nàng rất có lòng tin.

“Tiểu Tiểu, tabiết nàng rất lợi hại, sẽ không chịu thiệt. Nhưng ta vẫn không yên lòng, đừng trở về nữa, được không? Hoàng huynh đã động lòng với nàng rồi,đừng…”

Nhớ lại một màn lúc ở Ngự hoa viên ngày đó, trong lòng Lân vương liền cảm thấy bất an. Khi đó hắn có một loại hảo cảm kì lạ đốivới Tiên phi, mà hoàng huynh, cũng không vô tình với nàng như nàng đãnói.

“Há há…Lân, đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà thiếptừng nghe đó. Hoàng thượng đã động lòng với thiếp? Không thể nào đâu,cho dù mặt trời có mọc đằng tây, Hoàng thượng cũng không thể nào độnglòng với thiếp được. Là bởi vì lần nào ngài ấy cũng khoan dung với thiếp nên chàng cho rằng ngài ấy đã động lòng với thiếp chứ gì? Lân, điều đókhông đúng đâu, thiếp không sợ ngài ấy, là bởi thiếp biết ngài ấy sẽkhông giết thiếp, ngài ấy muốn dùng thiếp để kềm chế Vu tướng, ngài ấymuốn khiến thiếp ở trong cung bị xa lánh, sống không bằng chết, ngài ấybiết chết đi thì rất dễ dàng, nhưng sống thì mới là khó nhất, cho nên…”

Tựa như là câu chuyện buồn cười nhất thế gian, Tiểu Tiểu nằm bò trong lòngLân vương mà bật cười, cười đến đau hết cả bụng, Lân vương khẽ thở dàimột tiếng, có phải là trong lúc bất tri bất giác, Hoàng thượng cũng đãđi vào trong tim nàng rồi không, tại sao lại cảm thấy nàng hiểu Hoàngthượng, để ý tới Hoàng thượng đến như thế?

“Tiểu Tiểu, ta là đànông, ta hiểu cảm giác của đàn ông, hoàng huynh đối với nàng tuyệt đốikhông chỉ đơn giản là chán ghét thôi đâu. Có lẽ lúc mới đầu đúng làhuynh ấy có chán ghét nàng, nhưng bây giờ huynh ấy đối với nàng đã thayđổi rồi, thật sự thay đổi rồi. Tiểu Tiểu, nghe lời Lân, đừng trở về nữa, được không?”

Nàng là người của hắn, cho dù là hoàng huynh, cũngkhông được cướp nàng đi, cánh tay ôm lấy Tiểu Tiểu ngày càng chặt, tráitim Lân vương cũng run lên.

“Lân, thiếp còn có việc cần làm, đợithiếp một tháng, thiếp làm xong sẽ trở lại, được chứ?” Khẩn cầu nhìn Lân vương, cứ như vậy mà rút lui, Tiểu Tiểu làm không được.

“TiểuTiểu, nàng muốn nói đến chuyện tìm cha cho Điểm Điểm à? Giao cho ta, tatìm giúp nàng, được không? Nàng đừng nhúng tay vào thêm nữa, mọi chuyệngiao hết cho ta, ta sẽ giúp nàng hoàn thành, nàng chỉ cần ở bên ta,ngoan ngoãn cùng với Điểm Điểm ở bên ta là được rồi.” Nhìn nàng một cách thâm tình, trong phút chốc, Lân vương thật muốn từ bỏ hết mọi thứ, dẫntheo nàng và Điểm Điểm cứ thế mà phiêu du.

“Lân, thiếp tin tưởngchàng, nhưng có một số việc phải đích thân thiếp làm mới được, bằngkhông, sau này thiếp cũng không yên lòng. Chàng yên tâm, thiếp sẽ chămsóc tốt cho bản thân, sẽ không để mình chịu thiệt đâu.” Nghĩ tới cái tên đáng yêu kia là sát thủ, ít nhất cũng phải đợi sát thủ tới rồi mới đichứ nhỉ? Nàng thật không muốn bỏ qua cái cảm giác bị sát thủ đuổi giếtđâu. Hơn nữa nếu như nàng cứ thế mà trốn ở Lân vương phủ, Vu tướng cũngsẽ không bỏ qua cho nàng, Hoàng thượng càng không bỏ qua cho nàng.

Có lẽ, sau khi biết tình cảm của Lân vương đối với mình, trong lòng TiểuTiểu, đã từ từ đem chuyện của Lân vương đặt trong tim mình rồi. Hiện giờ vẫn chưa ai biết Tiên phi chính là Tiểu Tiểu, có lẽ, thời gian nửatháng, đủ để nàng sắp xếp một màn ngoài ý muốn, khiến cho Thủy Tiên vĩnh viễn biến mất. Như thế, nàng vẫn là Tiểu Tiểu, thì có thể cùng với Lânvương song túc song tê rồi.

“Nàng muốn điều tra chuyện về charuột của Điểm Điểm sao? Tiểu Tiểu, chuyện đó rất khó điều tra, nói chota biết chuyện khi đó rốt cuộc là sao, có lẽ ta có thể nhớ ra được ítchuyện!”

Nếu như nàng có thể nghe lời hắn như thế, thì nàng đãkhông phải là Tiểu Tiểu rồi. Lân vương khẽ thở dài một tiếng, có thể đem nàng trói lại ở Lân vương phủ hay không? Có thể, nhưng như thế thì nàng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho mình, với tính cách của nàng, sẽ chẳng ở yên được một phút. Nhưng cũng chính bởi sự hoạt bát, linh động củanàng, mới có thể tiến vào trong tim mình, khuấy động hồ nước vốn tĩnhmịch.

“Chuyện đó…” Tiểu Tiểu đỏ mặt, cúi đầu xuống, đấy là mộtsai lầm mà nàng đã mắc phải, nhưng cũng là một sai lầm đẹp đẽ, bây giờnói với Lân vương, nàng đúng là có chút xấu hổ.

“Sao, sợ xấu hổà? Lúc làm sao không thấy xấu hổ đi, giờ thì hay nhỉ…” Hiếm khi đượcnhìn thấy lúc nàng xấu hổ ngượng ngùng, Lân vương trêu chọc nói.

“Đáng ghét…người ta lúc ấy, đâu có suy nghĩ được nhiều như thế? Khi đó thiếpvẫn còn nhỏ, sư phụ của thiếp, cũng chính là gia gia của Điểm Điểm ấy,là một thần trộm, sư phụ nói thiếp là tiên trộm, bọn thiếp và chàngkhông phải là người cùng một đạo. Năm năm trước, sư phụ nhận một vụ muabán, chính là đến hoàng cung trộm một bức tranh, thiếp nhớ khi đó là một bức ‘Hải đường xuân thụy đồ’, vẽ một vị tiên tử không nhiễm bụi trần,say gục bên hải đường…rất là sinh động. Sư phụ cảm thấy trộm kĩ củathiếp cũng đã học được kha khá, khinh công cũng không tệ, chí ít thì lúc bỏ chạy thoát thân thì cũng đủ xài. Cộng thêm việc bức tranh kia cũngchẳng phải vật hết sức quý giá, hệ số độ khó không lớn lắm, cho nên mớimuốn khảo nghiệm thiếp một lần, để thiếp thử sức. Dò la được bức tranhkia để trong cung, hàng đêm thiếp liền đến cung xem xét, cuối cùng thiếp cũng tìm ra được nơi để bức tranh, liền chọn đúng ngày sinh nhật củaThái hậu nương nương để hành động. Bởi vì trong cung có yến hội lớn nhưvậy, thường thì thị vệ bên ngoài canh gác rất nghiêm, nhưng thị vệ trong cung thì lại khá lỏng lẻo…đương lúc thiếp đã đột nhập vào trong cung,lấy được bức tranh rồi chuẩn bị bỏ đi, thì lại nhìn thấy một người…”

Len lén nhìn Lân vương một cái, thấy hắn hơi híp mắt lại, Tiểu Tiểu lè lưỡi, không muốn nói tiếp nữa.

“Tiếp tục!” Sự việc phía sau đó, hắn cũng đoán ra được phần nào, Lân vương hừ mũi nói.

“Í, Lân, chàng đừng giận nữa, khi đó thiếp thật sự vẫn còn rất nhỏ, căn bản chẳng biết gì về chuyện nam nữ cả, sư phụ cũng chưa từng dạy chothiếp…” Tiểu Tiểu cúi thấp đầu, nhận lỗi nói:

“Lúc thiếp định đi, vô tình nghe thấy tiếng rên rỉ không được bình thường phát ra từ phòngbên cạnh. Lúc đó trong lòng thiếp rất tò mò, lén lút bò lên cửa nhìn vào bên trong, chỉ thấy một cô gái bò lên thân…một người đàn ông rất đẹp,quần áo của người đàn ông đó sớm đã bị cởi sạch, quần áo của cô gái cũng sắp cởi hết rồi, cô gái ra sức khiêu khích người đàn ông, mà tuấn nhancủa người đàn ông hơi đỏ, hai mắt hơi mê ly, vừa nhìn đã biết là trúngphải thuốc rồi…thiếp cảm thấy người đàn ông kia thật đáng thương, muốngiúp chàng ta giải độc, liền điểm huyệt đạo của cô gái kia, bắt mạch cho người đàn ông ấy…chàng ta trúng một loại độc hiếm thấy, phụ cận cũngchẳng có thuốc giải gì, muốn giải độc, cách duy nhất chính là nam nữgiao hợp, thiếp muốn giải huyệt cho cô gái kia để bọn họ tiếp tục, nhưng ai mà biết lúc này chàng ta lại tỉnh dậy, chẳng nói chẳng rằng liền…khi đó, thiếp cảm thấy người đàn ông ấy cũng khá là đáng thương, hơn nữachàng ta cũng rất đẹp, đối với chuyện đó thiếp cũng có chút tò mò, cũngkhông phản kháng…thiếp cầm bức tranh lén lút rời đi. Qua bốn, năm thángsau khi trở về, sư phụ mới nói cho thiếp rằng thiếp đã có thai, thiếpcảm thấy có con nít cũng rất vui, vả lại lúc biết thì đứa bé cũng đãđược bốn năm tháng rồi, thiếp cũng không nỡ phá bỏ, Điểm Điểm cứ như thế mà ra đời…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.