…có một số người chưa đến Hoàng Hà thì chưa từ bỏ, muốn hồi cung hả? Đợi kiếp sau đi nhé…
_________________________________
“Hứa lão tiên sinh, sao ta có thể lừa ông được chứ? Mẹ ta đã hơn bảy mươituổi rồi, sức khỏe của bà trước nay luôn không tốt, gần đây thường haymơ thấy cha ta, nói cái gì mà không nhìn thấy cha ta thì bà cũng khôngthiết sống nữa, ta cũng hết cách, mới nghĩ dùng ít thuốc để bà ngoanngoãn ăn cơm…con người sống tới tuổi này thật chẳng dễ dàng gì, phận làm con, ai có thể trơ mắt nhìn mẹ mình đói chết được chứ?”
Giọngquản gia khàn khàn nói, nếu như không phải nhìn thấy bản mặt ông tachẳng có nước mắt gì, thì Tiểu Tiểu còn tưởng rằng cái tên quản gia hiếu tử này đang khóc nữa đó. Giọng ông ta rất bi thương, cứ như là khócvậy, sau đó Tiểu Tiểu nghe lão đại phu nói:
“Được rồi, thấy ônghiếu thuận như vậy, lại nể ông thật sự có thành ý, lão phu sẽ cho ôngmột ít. Cái này không thể dùng quá nhiều trong một lần, nếu dùng nhiều,người bệnh sẽ hoàn toàn mất đi chính mình, sống như thế sau này sẽ khiến cho nhân tính biến đổi.”
Quản gia thật sự có mẹ ư? Trong lòngTiểu Tiểu cười nhạo một tiếng, nhìn cái bản mặt ông ta, ngay đến nướcmắt cũng không có, ban nãy khóc lóc cũng chỉ là giả thôi. Mình cách xanhư vậy, cũng biết là ông ta đang giả khóc, lão đại phu này chẳng lẽ lại không thấy? Trừ phi lão ta là kẻ đui mù!
Lão ta là kẻ mù á? Tiểu Tiểu cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405796/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.