Cúi đầu xuống, TiểuTiểu mới thấy áo đang mở hai nút, phỏng chừng là tối qua thấy nóng nênmở ra, Tiểu Tiểu ảo não buộc lại, miệng mắng: “Sắc lang!”
______________________________________
Trong Vân Tiêu cung rất yên tĩnh, ngoại trừ đèn trong phòng chính vẫn cònsáng, đèn ở những nơi khác đều đã tắt hết. Cung đăng leo lắt, chỉ chiếusáng chút đỉnh ở những nơi phụ cận, nhưng cũng điểm xuyết cả Vân Tiêucung, làm nó thêm vẻ thần bí như mộng như ảo.
Không có? Sao lạikhông có chứ? Tiểu Tiểu ẩn thân ở chỗ tối, tránh đi ánh đèn leo lắttrong viện, đã tìm xung quanh Vân Tiêu cung hết mấy lần mà cũng khôngthấy bóng dáng Như Nhi đâu cả, nàng bắt đầu lo lắng.
Tiếp tụcphóng hương, Tiểu Tiểu ngồi trong bụi cỏ, nàng biết giờ này trời đã tốikhuya, người trong viện cũng đã ít đi, chính là thời gian tốt nhất đểNhư Nhi đi ra, Như Nhi ngửi được, nhất định sẽ chạy tới tìm nàng. NhưngNhư Nhi đâu? Nó đang ở nơi nào? Thời gian từng chút trối qua, sự bất antrong lòng Tiểu Tiểu ngày càng nặng, một loại dự cảm không lành xộc vàotim, Như Nhi, e rằng đã xảy ra chuyện thật rồi.
Trong lòng lolắng, nhưng nàng cũng chẳng có cách gì hay. Nhắm mắt hít ngửi mùi hươngbên mũi, mùi nồng nhất đó là lưu huỳnh, hơi gay mũi, khá khó ngửi; dướimùi của lưu huỳnh, có thể nhận ra được hương hoa thoang thoảng, hươnghoa rất nhạt, nhưng nếu ngửi kĩ thì vẫn có thể ngửi ra được. Mà trongmùi hương hoa, có lẫn với mùi hương mà ban nãy nàng phóng ra, mùi nàycon người thấy rất khó ngửi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405783/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.