…..nghe bọn họ nói thế, người biết thì xem như là Hoàng thượng có duyên với đứa trẻ kia,người không biết thì còn tưởng đó là con riêng của Hoàng thượng nữađấy?….
__________________________
Nước được bưng lên, Vân phi lần lượt súc miệng, nhưng có súc thế nào đi nữa thì trong miệng vẫn cảm nhận được cái vị khai kia…
“Tại sao? Tại sao trong miệng ta vẫn có cái vị kia cơ chứ? Ai có thể nói cho ta, ai có thể nói cho ta biết nguyên nhân được không…” Sự kiêu căng lúc đầu sớm đã chẳng còn, Vân phi đầy vẻ tuyệt vọng nhìn hai người bêncạnh, một người là thiếp thân cung nữ của ả, một người là thiếp thân mama.
“Nương nương, đừng như vậy, không còn mùi gì nữa đâu, là dotâm lý người nghĩ vậy thôi…” Kiều ma ma đi lên phía trước, đỡ lấy thânthể đang chực ngã của Vân phi, nói lời an ủi.
“Tâm lý của ta?”Vân phi ngẩng đầu, nhìn mặt của ma ma, mơ màng hỏi: “Phải làm thế nào,thì tâm lý của ta mới không cảm thấy khó chịu nữa? Phải làm thế nào mớicó thể quên hết đi?”
“Nương nương, người cứ ngẫm nghĩ xem ai hạingười ra nông nỗi này? Là ai khiến người phải chịu khổ thế này! Khôngthể cứ thương tâm vậy được, người nên nghĩ cách báo thù mới phải…” Ma ma nghĩ một hồi, có lẽ lúc này chỉ có thể an ủi ả như vậy thôi.
“Là Tiên phi, là Tiên phi hại ta ra nông nỗi này, bằng không sao nàng talại biết ta dùng thuốc gì cơ chứ, nàng ta nói có quen thân với Hỷ côngcông, nhưng Hỷ công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405768/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.