Đã lặn lội đi được hơn mười ngày đường, cuối cùng cũng đến được kinh thành của Phong Quốc—-Quốc Đô.
Vốn Lân vương cũng thường xuyên đi sứ các quốc gia khác, lúc đó cũng caohứng có thể tìm thú vui trên đường đi, nhưng lần này trên suốt chặngđường sao cứ cảm thấy nhàm chán nhỉ? Đã từng có một lần, một hộ vệ thấyLân vương nhàm chán, chuyên môn dẫn hắn đến một hoa lâu nổi tiếng củađịa phương, kêu đến một cô nương nổi tiếng nhất trong đó. Cô nương nàyca hát gảy đàn bồi rượu nói chuyện mọi thứ đều tinh thông, nhưng vaichính Lân vương kia hết lần này đến lần khác đều chả có hứng thú gì hết, cuối cùng cũng không thể lưu lại bên đó, còn bị người ta nghị luận Gia“không được”, khiến Gia mặt mày càng trở nên bí xị.
Lân vươngnhàm chán nhìn đám nam nam nữ nữ đang bận bận rộn rộn bên ngoài xe, lầnnày hắn thật sự hối hận đã nhận việc này, không biết lúc trở về, TiểuTiểu có còn ở đấy không? Có phải sau khi nàng tìm được người cần tìm rồi thì sẽ rời khỏi hay không? Không biết địa chỉ nhà nàng, sau khi trở vềthì làm sao tìm được nàng đây?
Suy nghĩ miên man, xe ngựa đã đếnsứ quán mà Phong Quốc đã chuẩn bị sẵn, quan viên tiếp đãi lễ phép ngênhđón Lân vương, Lân vương chỉ cười cho có lệ, nghe quan viên nói còn haingày nữa mới cử hành đại lễ đăng cơ, mặt hắn càng trầm hơn.
“Vương gia…” Thị vệ Liệt thấy mặt Lân vương bí xị, khiếp đảm hỏi.
“Chuyện gì?” Ngẩng đầu lên, Lân vương khẩu khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405714/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.