Lẽ nào Tiểu Tiểu có ý với mình? Nghĩ đến đây, Lân Vương cả mặt hướng tới nói:
“Ta thích nữ nhân như thế này….nàng không cần quá xinh đẹp, cũng không cầnquá ôn nhu; không cần thi từ ca phú, cầm kì thi họa mọi thứ tinh thông,cũng không cần đoan đoan chính chính giống như mấy đại gia khuê tú bìnhthường kia; không cần cười không lộ răng, nhìn thấy người liền khép népthẹn thùng, cũng không cần mỗi giờ mỗi khắc đều chú ý đến hình tượng của bản thân….Tóm lại, lúc muốn cười thì nàng có thể cười thật lớn, lúcmuốn khóc thì nàng có thể khóc thật to; lúc ngây thơ, làm cho người tanhịn không được yêu thương nàng; lúc ôn nhu, cho dù là nam nhi thiết cốt tranh tranh cũng đều sẽ bị nàng hòa tan; lúc thông tuệ, sẽ làm cả người nàng phát sáng; lúc ngốc nghếch, sẽ làm cho người ta nhịn không đượchung hăng muốn gõ vào đầu nàng….Nàng có thể ngồi không có tướng ngồi,ngủ không có tướng ngủ, thậm chí có lúc sẽ chảy nước miếng…”
“Ngừng!” Tiểu Tiểu không nhịn được hô lên.
“Sao vậy?” Lân Vương không hiểu nhìn nàng, vẻ mặt vô tội.
“Thật không ngờ, Vương gia trước giờ vẫn chưa cưới Vương phi là vì sở thíchcủa Vương gia thật khác người à nha!” Tiểu Tiểu thất bại nói. Mấy cáiđiều kiện này của hắn, nếu để Thủy Thủy học, hình như có rất nhiều điểmkhó khăn lắm đây. Nhưng nàng cũng tin tưởng, dựa vào năng lực của mình,nhất định sẽ trị khỏi “Bệnh thầm kín” của Lân Vương!
“Sao lạikhác người? Đâu có, sở thích của ta rất bình thường mà!” Lân Vương phủnhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405624/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.