Sau khi Tiểu Tiểu rờikhỏi tầm mắt của bọn họ, vẫn còn cảm nhận được ánh mắt chăm chú nóngbỏng ở phía sau lưng mình, nàng nhăn mày khó hiểu: Lân vương hình nhưthật sự lầm đối tượng rồi thì phải, người mà hắn hứng thú đáng lẽ phảilà Thủy Thủy chứ, cớ sao cái ánh mắt nóng bỏng kia cứ nhìn chằm chằm vào mình? muốn tuyên thị (tuyên bố+biểu thị) khát vọng nóng bỏng củahắn đối với mình chắc?
“Cô nương, người muốn đi đâu? Nô tỳ cóthể giúp người không?” Một trong hai nha hoàn dẫn đường lúc nãy, thấyTiểu Tiểu đang hồn vía lên mây đi tới, liền ân cần hỏi han.
Tiểu Tiểu hoàn hồn lại, liếc nhìn nha hoàn kia một cái, vội vàng khách sáo nói:
“Làm phiền tỷ tỷ rồi, ta muốn đi giải quyết một chút, xin hỏi phải đi như thế nào?”
“Để nô tỳ dẫn cô nương qua đó, không xa lắm, chính là bên kia! Vừa nãy thật cảm tạ ơn cứu giúp của cô nương!” Nha hoàn cung cung kính kính nói,Tiểu Tiểu khiêm tốn đáp:
“Vừa nãy là lỗi của Tiểu Tiểu, đã khiến cho tỷ tỷ sợ hãi rồi!”
——-
Lúc trở về, Tiểu Tiểu đặc biệt dặn dò nha hoàn kia, nói Vương gia truyềnlời, không thể tùy tiện tới gần. Nha hoàn hiểu rõ gật đầu, ánh mắt ámmuội quét lên người Tiểu Tiểu, dọa cho Tiểu Tiểu bất an rời đi, mãi đếnkhi rời khỏi tầm mắt của nàng ta, nàng mới len lén khom người, nấp vàobụi hoa gần Túy Nguyệt đình, nhìn lén “tác phẩm” của bản thân…
Chu choa, thuốc kia thật sự là lợi hại! Ngươi xem Lân vương kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/2405615/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.