Có lẽ Trình Hoài Cẩn hoàn toàn chẳng hề quan tâm cuộc điện thoại đó rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào đối với Tô Chỉ.
Anh chỉ là lựa chọn con dao sắc bén nhất, đưa nó đến tay cô, kêu cô tự mình nhấc tay hạ một nhát dao xuống.
Tô Chỉ đứng ở cửa, cô nhìn thấy bóng lưng đi về phía phòng ăn của Trình Hoài Cẩn. Đáng lẽ cô nên hận anh, hận cách hành xử lạnh nhạt và tàn nhẫn của anh. Thế nhưng, cô lại chẳng thể nổi lên bất cứ ý oán trách hay hận thù nào.
Bởi vì anh chỉ đơn giản là xé rách bức màn mà cô vẫn luôn không dám tiến lên vén mở, sau đó một lần nữa nói cho cô biết:
Bọn họ đã đi rồi.
Trong phòng ăn, dì Lý vẫn đang bày biện các món.
Tô Chỉ bước theo sau Trình Hoài Cẩn.
Cô ngồi ở phía đối diện Trình Hoài Cẩn, ánh mắt chúc xuống nhìn đôi đũa sáng bóng kia.
Một tiếng đóng cửa cực khẽ, dì Lý đã rời khỏi phòng ăn.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo xuyên qua ngón tay Tô Chỉ, cô nhìn thấy ngón trỏ của mình cử động trong vô thức.
Sau đó, “Cảm ơn chú đã thu nhận tôi.”
Cô ngẩng đầu nhìn lên Trình Hoài Cẩn.
“Tôi không cần cháu phải cảm ơn.” Trình Hoài Cẩn nhìn lại cô.
Anh khẽ dựa người vào lưng ghế, tay phải đặt hờ hững lên bàn ăn mặt đá ghi xám.
“Cháu sống ở đây, chỉ đơn giản là trước đây ba tôi một vài lý do nên từng sống ở nhà ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868095/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.