Trong một khoảng thời gian rất dài, Tô Chỉ không sao định nghĩa chính xác được chữ “nhà” này.
Nếu là cụ thể, nó nên là một mái hiên có thể che mưa tránh gió.
Nếu là trừu tượng, nó nên là một bến đỗ có thể dựa vào nghỉ ngơi.
Thế nhưng trong suốt mười bảy năm sống bên cạnh Tô Xương Minh, cô chỉ cảm nhận được cái gọi là “nhà” mang nghĩa cụ thể nhưng lạnh lẽo đó. Thật vậy, đúng là cô có một mái nhà để không đến nỗi lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mái hiên ấy nằm trước vách đá cheo leo ngàn thước.
Phía sau cô chẳng có một ai, bất cứ lúc nào cũng lung lay chực rơi.
Nhưng giờ đây, người đàn ông cô còn chưa quen biết được một tháng ấy lại lặng lẽ chìa một cánh tay ra sau lưng cô.
Vào lúc cô lung lay sắp rơi xuống vách núi, là anh đã đưa tay ra giúp đỡ cô.
-
Đêm đã về trên Bắc Xuyên.
Trên đường phố có những chiếc xe di chuyển chậm rãi, có ánh đèn neon dịu dàng, và có cả dòng người qua lại ngược xuôi.
Tấm cửa thuỷ tinh trong suốt như ngăn cách Tô Chỉ vào một không gian lặng yên.
Cô có thời gian để tự xoa dịu bản thân, không cần vờ kiên cường nói rằng mình sớm đã quen rồi, cũng không cần phải giải thích với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì Trình Hoài Cẩn không hỏi điều gì cả.
Tô Chỉ dựa người vào cửa xe cạnh ghế phó lái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868082/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.