Buổi tối đầu tiên trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Tô Chỉ cứ đi loanh qua loanh quanh trong sân vườn trước nhà. Hồi tối cô đã ăn ba miếng bánh ngọt trong tiệm, thế là giờ chướng bụng đến nỗi không thể ngủ được.
Về đến nhà là Trình Hoài Cẩn đi thẳng lên lầu. Lúc tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài, anh thấy trong điện thoại có năm cuộc gọi nhỡ.
Anh đứng bên giường nhìn vài giây rồi hạ tay bấm nút gọi đi.
Sau ba tiếng tút ngắn ngủi, đầu bên kia đã nghe máy.
“Anh hai.” Giọng nói của Giang Nghiên Nguyệt đã khôi phục lại như bình thường, thậm chí lúc này còn mang theo đôi phần hàm ý nũng nịu làm lành.
Trình Hoài Cẩn cầm theo điện thoại, từ tốn bước ra ban công, "Có chuyện gì sao?"
“Anh hai, anh còn giận em sao?” Trong giọng điệu của Giang Nghiên Nguyệt xen lẫn chút tủi thân, “Ba em cũng đã phê bình em rồi, nói là em không nên mặc kệ công việc của anh, cứ nằng bắt anh cùng về với em cho bằng được.”
“Ừm.” Trình Hoài Cẩn đáp lại một tiếng, anh dừng bước đứng bên cửa sổ.
Vì màn đêm đã buông xuống, trên bãi cỏ rộng lớn ở sân trước chỉ để lại hai ngọn đèn đường cao thẳng để thắp sáng, ánh đèn ảm đạm lờ mờ bao phủ lên bãi cỏ.
Ai đó mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt đang loanh quanh dạo bước men theo mép bãi cỏ.
"Anh hai, hai ngày nữa anh có thể đi cùng em lấy bộ dụng cụ pha trà cho ba em được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868073/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.