Có lẽ, Trình Hoài Cẩn chưa bao giờ thực sự cho rằng cô có thể đứng dậy.
Dù cho anh cứ hết lần này, đến lần khác, rồi lại lần khác nữa giang rộng cánh tay giúp đỡ cô.
Anh vừa dứt lời, Tô Chỉ không thể không buộc mình phải chấp nhận sự thật này.
Thật ra, anh chưa từng tin tưởng cô.
Trong mắt anh, cô chính là một Tô Chỉ sẵn sàng đàn đúm trong quán bar, yêu đương sớm, gai góc và sa đọa.
Dẫu cho cô đã cho rằng, những chuyện mình làm đã thay đổi được cách nghĩ của anh.
Tô Chỉ ngồi trên ghế mà toàn thân lạnh buốt.
Ngón tay đang ấn trên vali hành lý cũng vì quá dùng sức mà dần trở nên trắng nhợt.
Một cơn rét lạnh thấu xương dội từ trên đỉnh đầu xuống, từng khớp xương đều đang run rẩy cầm cập, kêu gào đầy giận dữ.
“Chú cảm thấy tôi chính là người như vậy, có đúng không?” Từng câu từng chữ, cô thốt ra đầy khó khăn nhưng cũng rất rõ ràng.
“Chuyện tôi cảm thấy cháu là người như thế nào quan trọng sao?” Giọng nói của anh trầm thấp mà rét lạnh, cảm giác xa cách trong lời nói cũng ngày càng mãnh liệt hơn.
Một tiếng tan vỡ nhỏ bé vang lên bên tai cô. Viền mắt Tô Chỉ sưng mọng, cô không nhịn được cười nhạt một tiếng.
Sau đó lạnh giọng nói: “Không quan trọng, chú coi tôi là loại người gì không hề quan trọng.”
Dứt lời cô liền quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt mở to, nước mắt cứ thế tuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868058/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.