Đâu phải cô không biết nơi ấy là vực sâu chết chóc mười mươi cận kề.
Chỉ là chẳng ngờ, khi cô ngắm nhìn hết thảy phong cảnh nơi cuối con đường, ấy cũng là lúc chạm đáy nỗi đau tan xương nát thịt.
Còn có thể đi được bao xa đây?
Cô không biết nữa.
Suốt đêm trằn trọc khó ngủ, sáng sớm tỉnh dậy, bên gối đã ướt đẫm.
Cô đi ra ngoài ăn sáng, dì giúp việc đưa tới một bao lì xì đỏ. “Hồi sáng cậu Trình có qua đây một chuyến, thấy cháu vẫn chưa dậy nên cậu ấy nhờ tôi đưa lại cho cháu.”
Tô Chỉ nói cảm ơn, đưa tay nhận lấy bao lì xì.
Cả một xấp dày cộp, bên ngoài bao lì xì có nét chữ viết tay: “Năm mới vui vẻ, ghi danh bảng vàng.”
Chóp mũi lại chợt cay cay, cô chỉ đành úp mặt có dòng chữ ấy xuống mặt bàn mới không đến mức oà khóc trong nhà ăn.
Suốt cả buổi sáng, Trình Hoài Cận bận đến mức chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Nhà họ Trình đông như trẩy hội, khách khứa đến thăm nhà cũng kéo đến không ngớt. Cô có đi về phía sảnh chính ngó qua một lần, vừa đi ngang qua đã thấy ở sân có không ít người đang tụ tập ở đó.
Rất rõ ràng, bên sảnh chính đang tiếp khách. Tô Chỉ không lại gần mà xoay người rời đi.
Cho đến tận giờ cơm trưa, cơm tối mà cô cũng chẳng đợi được Trình Hoài Cẩn ở nhà ăn phía tây. Lúc dì giúp việc đến thu dọn bát đũa bữa tối, Tô Chỉ vu vơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2868035/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.