Nơi này như thể thật sự đã biến thành "nhà của Tô Chỉ".
Sau khi đi học trở lại, Trình Hoài Cẩn không hề quay về đây lần nào nữa. Ngày nào Tô Chỉ cũng đi sớm về khuya, hoàn toàn ngụp lặn trong đại dương bài vở vô bờ bến.
Trong một lần thi thử đợt tháng năm, lần đầu tiên cô vọt lên lọt top 10 của lớp.
Cô Nghiêm nhiệt liệt biểu dương cô trước lớp, còn dặn cô cố gắng giữ vững phong độ, kỳ thi đại học nhất định sẽ đạt được kết quả tốt.
Tô Chỉ đờ đẫn gật đầu, nhìn những con số trên phiếu thành tích học tập, cô không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Còn nhớ cái đêm Trình Hoài Cẩn lần đầu tiên nhận được tin nhắn thông báo điểm số của cô, khi ấy cô đã rụt rè và tự ti biết bao.
Mọi thứ như vừa mới hôm qua, mà cũng như thể đã trôi qua từ rất lâu, rất lâu rồi.
Lâu đến độ cô thậm chí còn quên mất chính mình đã mang tâm trạng ra sao khi được anh đưa đi ăn đồ ngọt, hình như tối hôm ấy cô đã gặp một chú chó Golden to béo.
Ngày ấy họ cùng nhau lên núi Nam Nham ngắm nhìn mặt trời mọc, đêm hôm ấy, họ cùng nhau đốt pháo hoa đêm giao thừa bên bờ biển.
Thế rồi, trong một thoáng hoảng hốt. Ánh mắt cô tập trung trở lại, nhưng thứ âm thanh vang vọng bên tai lại là tiếng đọc sách lầm rầm.
Nó đã nhắc nhở cô một điều, rằng Trình Hoài Cẩn đã rời khỏi Bắc Xuyên từ lâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867995/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.