Ngày đầu tiên dọn vào phòng ngủ của Trình Hoài Cẩn, Tô Chỉ không kìm được lại diễn trò õng ẹo ỉ ôi.
Cơ thể bị Trình Hoài Cẩn ôm trọn vào lòng, hai chân cô cứ khua khoắng không ngừng, một hai đòi tụt xuống cho bằng được.
Trình Hoài Cẩn không chịu buông tay, thế là Tô Chỉ bắt đầu ăn nói vớ va vớ vẩn.
“Này thầy Trình, thầy Trình à, em là học trò của thầy đấy nhé! Thầy định làm gì em hả?”
“Thầy mau buông em ra, đây là vô đạo đức đấy!”
“Bớ người ta! Cứu tôi với!” Trong căn phòng ngủ chỉ có hai người, Tô Chỉ vươn tay trái múa may quay cuồng vài cái, cuối cùng hơi mất thăng bằng thế là lại vội vàng ôm cổ Trình Hoài Cẩn.
Nhưng kịch thì vẫn chưa diễn đến tập cuối.
Cô nói năng ỏn ẻn nom đến tội nghiệp: “Chú Trình à, cháu vẫn luôn coi chú như chú ruột của mình đó, sao chú có thể đối xử với cháu như vậy hả?”
“Trong học tập, em coi thầy là người thầy thân thích, trong cuộc sống, cháu coi chú là người chú ruột thịt. Tuy cháu biết thừa là chú đã ngấp nghé thèm muốn sắc đẹp của cháu từ lâu, nhưng chúng ta làm vậy là vô đạo đức đó!” Cô càng nói hăng.
Ai dè, Trình Hoài Cẩn nào có để ý gì đến cô, anh đi tới cạnh giường nhẹ nhàng vứt cô lên đó.
Cả người cô khẽ nảy lên một cái, sau đó chìm nghỉm dưới lớp chăn mềm mại.
Một tiếng “ai ui” khẽ vang lên. Tô Chỉ lăn lộn hai vòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867947/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.