Vào trung tuần tháng hai là lúc trường Tô Chỉ khai giảng. Hai người bèn cùng quay trở về Bắc Kinh.
Tô Chỉ vốn kiên trì không ở chung với anh, cho dù tối nào vào lúc nhắn tin chúc ngủ ngon, Trình Hoài Cẩn cũng đều kèm theo một câu: Hiện tại anh thấy hơi muốn ôm em.
Tất nhiên, sau khi nhắn xong câu này, anh lại lập tức khôi phục lý trí, nói thêm một câu khác: Em ngủ sớm một chút, đóng kín cửa sổ.
Như thể cực kỳ không muốn cô phải suy nghĩ quá nhiều.
Có rất nhiều lần sau khi Tô Chỉ tắt điện thoại xong, trong não đều ngập tràn giọng điệu khi anh nói câu "Hiện anh thấy hơi muốn ôm em". Ánh mắt lại quan sát căn phòng ngủ trống rỗng lần nữa, trong lòng không khỏi nhớ lại khung cảnh những ngày tháng khi hai người họ ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Cô biết bản thân mình đã bị nuông chiều sinh hư, đã trở nên sa đoạ mất rồi.
Cảm giác được Trình Hoài Cẩn ôm vào lòng, được anh lẳng lặng trao môi hôn, cảm giác được anh vuốt ve hệt như cơn mưa phùn lặng thinh đã sớm thấm đẫm xương cốt tứ chi của cô.
Giống như ngày hôm nay khi anh chỉ lơ đãng nhắc tới, vậy mà đến tận mấy lần Tô Chỉ đã suýt gửi tin nhắn cho anh giữa lúc nửa đêm nửa hôm.
Nhưng tựa như một cảm giác thức tỉnh theo bản năng, không cho phép cô cứ thế để mặc bản thân mình đắm chìm vào đó.
Mãi đến một đêm kia khi cô thức dậy do bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc/2867935/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.