Thái độ của Mạc Tiểu Hàn chọc giận Sở Thiên Ngạo. Bàn tay chiếm lấy cằm của cô, dùng sức quay đầu cô đối diện mặt mình.
"Nói chuyện! Không cần thử thách sự kiên nhẫn của tôi!" Lòng kiên nhẫn của Sở Thiên Ngạo đã sắp tiêu hao hết.
"Chuyện này có quan hệ gì với anh? Anh buông tay ra!" Mạc Tiểu Hàn hung hăng nguýt hắn.
"Không quan hệ với tôi?" Sở Thiên Ngạo lãnh khốc cười, "Đừng có quên, cô là tình nhân của tôi, là tình nhân, sẽ phải tuân thủ theo quy tắc tình nhân."
Tình nhân.
Cô là tình nhân của hắn. Nhưng lại vẫn còn yêu cầu danh dự một cách nực cười.
Mạc Tiểu Hàn cảm giác mình ngu dốt triệt để. Cô nghĩ mình là ai? Cũng chỉ là tình nhân của người ta mà thôi!
Hàm răng trắng nõn cắn chặt vào đôi môi tái nhợt, Mạc Tiểu Hàn giương mắt lên, giọng nói lạnh lẽo rất đáng sợ: "Đúng vậy, tôi cũng chỉ là một tình nhân. Tôi không nên đòi hỏi danh dự, tôi không nên đòi hỏi sự tự do. Tôi nghèo khó, tôi hèn hạ, cho nên, tôi chỉ xứng bị ngài quát mắng, chỉ xứng bị ngài dùng bạo lực để đối xử. Có thể được Sở đại Tổng giám đốc ngài coi trọng như vậy, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này của tôi. Tôi nên ngoan ngoãn nghe lời, ngài nói hướng đông, tôi không nên đi hướng tây. Ngài nói trời quang mây tạnh, tôi không thể nói trời mưa. Đúng không?"
Lời nói mang theo những tia bén nhọn lạnh lẽo, phá vỡ sắc mặt của Sở Thiên Ngạo.
Sở Thiên Ngạo nhìn chằm chằm vào Mạc Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc-co-vo-be-nho-tong-tai-hu-hu-hu/207554/chuong-30.html