Khi Xe cứu thương lái vào biệt thự Nhà họ Sở thì Mạc Tiểu Hàn đã hôn mê rồi. Đầu ngón tay trong suốt nắm chặt trước ngực mình, như thể trái tim đang đau đớn. Giống như nơi đó cũng rách ra, đau đớn đã bao phủ lấy cô.
Trong bóng tối đen đậm, cô phảng phất thấy gương mặt của Thân Hạo Khiêm, trẻ tuổi, anh tuấn, dịu dàng nhìn cô cười, giống như cô làthứ quý giá nhất trong lòng bàn tay của mình.
"Học trưởng. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn lẩm bẩm. Thật là đau, học trưởng, học trưởng Hạo, anh đang ở đâu?
Sở Thiên Ngạo đang ôm cô đi tới xe cứu thuơng, bước chân chợt dừng lại, cô đang kêu học trưởng, Mạc Tiểu Hàn, người cô kêu trong cơn hôn mê, không phải hắn!
Trái tim Sở Thiên Ngạo tựa như bị một con thú lớn gắt gao níu lấy, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Con ngươi sâu như đáy biển tối đen lại, tức giận, thất vọng cùng bi thương đan xen vào nhau, chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt của Mạc Tiểu Hàn.
Lần đầu tiên cùng phụ nữ đi dạo phố.
Lần đầu tiên mang phụ nữ về biệt thự nhà họ Sở.
Lần đầu tiên không ngại phụ nữ không phải là xử nữ.
Lần đầu tiên thoái thác cuộc họp hội đồng quản trị vì muốn cùng một phụ nữ ăn cơm.
Lần đầu tiên lập ra quy định muốn đem một người phụ nữ nhốt chặt.
Nhưng, làm nhiều như vậy, đều chỉ đổi lấy chán ghét cùng thù hận của cô. Làm nhiều như vậy, so ra vẫn kém người học trưởng khiến cô nhớ mãi không quên .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc-co-vo-be-nho-tong-tai-hu-hu-hu/1252285/chuong-46.html