Tròng mắt đen sắc bén nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Hàn, bàn tay dùng sức nâng cằm Mạc Tiểu Hàn lên, khiến cô đối diện thẳng vào mắt hắn: "Cô sai rồi? Tốt lắm, cô nói xem cô sai chỗ nào?"
Mạc Tiểu Hàn che giấu tất cả những mũi nhọn trong ánh mắt: “Tổng giám đốc Sở, anh chán ghét tôi như vậy. Anh không yêu thích tôi, nhất định là bởi vì tôi làm chưa đủ tốt."
Sở Thiên Ngạo cười lạnh tiến tới gần cô: "Đây là lời nói thật lòng của cô sao? Sao tôi lại nghe có vẻ giả dối như vậy?"
Trong lòng Mạc Tiểu Hàn hoảng sợ. Nhưng ánh mắt lại càng thêm vô tội: "Là lời nói thật lòng. Tôi nhớ anh đã từng nói, là phụ nữ phải ngoan một chút mới được người ta thích."
Ánh mắt Sở Thiên Ngạo cười như không cười: "Vậy sao, cô nghĩ cứ như vậy sẽ khiến tôi vui lòng?"
Mạc Tiểu Hàn trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra, sách lược giả bộ là tiểu bạch thỏ quả nhiên là hữu hiệu.
"Tổng giám đốc Sở, anh chịu bỏ nhiều tiền cho ba tôi chữa bệnh như vậy. Tôi, tôi biết ơn còn không kịp. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn cố gắng khiến giọng nói có vẻ thành khẩn.
"Nếu như tôi không chịu tốn tiền chữa bệnh cho ba cô, thì tôi ở trong lòng cô là khốn kiếp, ác ôn, sắc lang, đúng không?" Sở Thiên Ngạo chợt giảm sức lực trong tay, mất đi chỗ dựa khiến Mạc Tiểu Hàn đứng không vững, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
Ánh mắt của Sở Thiên Ngạo lại trở nên lãnh khốc không có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-phuc-co-vo-be-nho-tong-tai-hu-hu-hu/1252279/chuong-40.html