Chương trước
Chương sau
Mấy ngày này, Tần Ngưng hết ăn rồi lại ngủ, sức khỏe phục hồi rất nhanh.
Có điều, trong Tử Nguyệt Cung, chuyện cung chủ nợ tiền Phương Vô Ngân, mà số nợ vượt xa tổng tài sản của giáo phái chẳng biết từ khi nào đã âm thầm lan truyền. Điều này chứng tỏ ác nữ Tần Ngưng trước kia quản lý môn phái rất hời hợt. Có lẽ nàng ta chỉ quan tâm đến trang sức, tơ lụa và cách thu hút sự chú ý của Hiên Viên Trác mà thôi.
Đám môn đồ ai nấy đều mang tâm trạng lo lắng, mơ hồ bất định, nhưng vì gan bé nên không dám công khai bàn luận. Tử Nguyệt Cung cũng như một số môn phái tà ác khác thường có cách ràng buộc hà khắc với đệ tử nhập môn, cho dù muốn ly khai rời khỏi môn phái cũng không dễ.
Thêm vào đó, một khi đã gia nhập tà phái thì xác định không còn đường lui. Một khi ly khai, không chỉ bị môn phái trừng phạt, bị kẻ thù trước đây truy sát mà còn là con mồi béo bở cho đám võ lâm giang hồ háo danh thích lập công lao.
Tần Ngưng xuống giường tập đi lại, nàng cảm thấy thân thể này so với thân thể của mình ở thế giới thực có chút bất đồng, có lẽ là vì cơ thể này trời sinh thon thả kiều diễm, da dẻ nuột nà. Tại sao ngôn tình thường miêu tả nhân vật nữ phụ xinh đẹp nhưng ác độc? Còn nữ chính không nhất thiết phải khuynh quốc khuynh thành nhưng lại có tâm hồn cao đẹp khiến mọi nam nhân đều mê mẩn?
Quan điểm của Tần Ngưng không đồng tình, tâm hồn đẹp thánh thiện là cái gì? Nàng chỉ cần sống sao cho không thẹn với lòng, tự mình sảng khoái là được. Được nhiều nam nhân yêu thích? Chỉ cần một người thật lòng thật dạ, cùng nắm chặt tay nhau là đủ. Còn nếu không có cũng chẳng sao, tự mình vẫn có thể tiêu dao. Lạc thú trên đời này không chỉ có tình ái.
Ví dụ như, Tần Ngưng nàng rất thích xem phim truyện kiếm hiệp, còn chưa hồi phục hẳn đã muốn biết thân thể này liệu có võ công gì.
Tần Ngưng học theo phim chưởng, giơ tay ra trước mặt, thử xem nếu truyền lực vào cánh tay rồi vẩy ra liệu có thành chưởng pháp?
Nàng quơ tay múa chân một hồi nhưng không thấy sự vi diệu nào cả. Ngay cả rèm mành cũng không lay động. Này, đừng nói là ác nữ này không có võ công? Phi lý, người ta đường đường là cung chủ môn phái lớn. Hoặc là sau khi trọng thương đã mất võ công? Hoặc là nàng làm không đúng?
- Cung chủ, người đang làm gì vậy? - Hai tiểu nô tỳ mang điểm tâm bước vào, tròn xoe mắt hỏi.
- Bổn cung thư giãn gân cốt. - Tần Ngưng e hèm, hất cằm nói. - Để đó rồi lui đi.
- Vâng cung chủ. - Một nô tỳ đáp, lưỡng lự rồi nói tiếp - Bẩm cung chủ, Yến quản sự vừa trở về!
- Quản sự vừa trở về? Được, mau gọi hắn đến đây! - Tần Ngưng phẩy tay.
- Bẩm cung chủ, Yến quản sự đi đường xa trở về, lúc này đang tắm rửa tẩy trần, sẽ diện kiến cung chủ sau.
Bọn nô tỳ nói rồi vội lùi ra. Tần Ngưng nghe âm điệu của bọn chúng khi nhắc đến vị Yến quản sự này có phần vừa kính vừa sợ hơn mức bình thường. Hơn nữa quản sự trở về còn phải tắm rửa? Cung chủ muốn gọi cũng phải đợi?
Trong truyện không làm rõ chi tiết này, Yến quản sự của Tử Nguyệt Cung là ai mà đến ác nữ Tần Ngưng hống hách dường như vẫn phải kiêng dè mấy phần?
Tần Ngưng tuy hiếu kỳ với mọi việc xung quanh nhưng lại không tiện để lộ ra nhiều sơ hở, như vậy rất khó sống ở thế giới này. Đành vừa quan sát vừa tìm hiểu vậy.
Võ công ở thế giới này thi triển như thế nào? Tần Ngưng muốn biết, vậy thì đi xem bọn tân đệ tử luyện công là được rồi. Nàng cũng muốn lấy tư cách Cung chủ đến xem và đốc thúc môn đồ, nhưng ngộ ngỡ đám đệ tử xin nàng chỉ giáo, nàng không biết trả lời thì mặt mũi để ở đâu?
Muốn xem, vẫn cứ là lén lút đi xem.
Y phục và trang sức của môn đồ Tử Nguyệt Cung gần giống như trang phục truyền thống Ba Tư nhưng thiết kế phóng khoáng linh hoạt hơn. Đệ tử nam đội mũ; đệ tử nữ búi tóc cao, cài voan lụa. Tử Nguyệt giáo có quy định nữ đệ tử trong những ngày đèn đỏ, thân thể không thanh tịnh, khi ra khỏi phòng phải mang sa mỏng che mặt.
Vì vậy việc Tần Ngưng giả làm một nữ môn đồ bình thường, mang khăn che mặt cũng sẽ không khiến người khác phát hiện.
....
Tử Nguyệt Cung nằm trong thâm sơn cùng cốc, rộng lớn hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, đi mỏi chân mà không tìm thấy chỗ nào có đệ tử luyện công.
Cuối cùng, Tần Ngưng bị thu hút bởi một khu biệt viện xung quanh trồng đầy hoa tử đằng. Sắc tím thơ mộng mà âm u tựa như thôi miên Tần Ngưng bước tới, theo cây cầu đá màu trắng tiến thẳng vào trong.
Còn đang ngơ ngác, bỗng dưng có người vỗ vào vai nàng:
- Xú nô tỳ, còn đứng đây chơi à?
Tần Ngưng quay đầu, là hai gã nô bộc cao to, trên trán lấm tấm mồ hôi. Một trong hai tên ném cho nàng một chồng khăn dày cùng với y phục gấp gọn ghẽ:
- Nước tắm cho quản sự vừa chuẩn bị xong, ngươi mau mang y phục vào cho ngài ấy!
- Còn nhìn cái gì? Mới vào nên không biết Cung quy sao? Dám lườm thẳng các sư huynh? - Một gã khác lên giọng.
Tần Ngưng nghe vậy cũng có chút bất bình, đám môn đồ Tử Nguyệt Cung xem ra thích bắt nạt người mới. Tuy nhiên, lúc này nàng đang hiếu kỳ với kẻ gọi là Yến quản sự kia hơn, cho nên tạm tha cho hai gã này, nhận lấy y phục và bước vào trong tẩm điện phía trước.
Băng qua hành lang trùng trùng, rồi tầng tầng rèm lụa tím, Tần Ngưng trông thấy một gian phòng lớn cửa khép hờ, dường như có tiếng nước chảy bên trong. Nàng không nghĩ nhiều bèn đẩy cửa tiến vào.
Rèm trúc thưa thớt lay nhẹ, hơi nước lập lờ. Vì sàn cẩm thạch hơi trơn, nàng cúi đầu, mỗi bước đi đều phải cẩn thận. Đến khi ngẩng đầu lên, trong tầm mắt đã thấy tấm lưng trần thon dài và mái tóc đen tùy ý buông xõa của một nam tử.
- Yến chưởng sự? - Tần Trúc nhỏ giọng thăm dò, vì có chút tò mò mà bước sang bên phải, men theo thành bể nước nóng, muốn trộm nhìn xem dung mạo người ta.
Nàng muốn xem, đây có phải là một mỹ nam không? Mỹ nam mà ngôn tình thường hay ca tụng thật sự trông như thế nào?
Nam nhân hơi quay đầu, ở góc này vừa vặn nhìn thấy nửa gương mặt nhìn nghiêng của hắn.
Đẹp! Tần Trúc thầm than, dù mới chỉ nhìn nghiêng, đã thấy sống mũi cao, khóe miệng cong cong, đường nét phi thường tinh tế. Hơn nữa nam nhân này rất trắng trẻo, tóc đen bóng, cơ thể không vạm vỡ thô cứng mà là thon dài thanh tú. Phải chăng đây là vẻ đẹp phi giới tính đang được các nữ sinh hâm mộ bấy lâu? Nam nhân nhưng phải trông đẹp hơn cả nữ nhân cơ.
Tần Ngưng muốn nhìn rõ hơn, cho nên lại bước sang phải thêm vài bước nữa, nhìn chính diện vào hắn.
Giữa làn hơi sương, bộ dáng người trước mắt càng thêm huyền ảo, giữa trán hắn điểm một dấu chu sa mị hoặc, đôi đồng tử lấp lánh màu tím, tựa như màu hoa tử đằng trước biệt viện.
Oa, nam nhân này đẹp như yêu quái vậy. Tần Ngưng không háo sắc, nhưng lúc này cũng phải ngẩn ngơ vài giây. Tại sao một nam tử xuất chúng như này Tần Trúc lại không có đề cập đến?
Nam tử bỗng nhiên nhíu mày, trong mắt chợt thoáng hiện lên sát ý. Tần Ngưng còn chưa kịp phản ứng, vừa giật mình đã thấy đất trời đảo điên, bị người ta ép xuống sàn đá lạnh lẽo.
Bốn mắt nhìn nhau, từng giọt nước từ tóc của hắn nhỏ trên trán nàng. Sát khí trong mắt hắn bất chợt tiêu tan, đồng tử màu tím lại trở nên mơ màng.
Tần Ngưng bây giờ mới nhận ra, hắn đang không mặc gì nha. Nàng khẽ đảo mắt, thấy qua cánh tay dài, vòm ngực trần, ừm hắn hơi gầy, nhưng bất quá cũng vẫn rất dễ coi. Nàng không dám nhìn tiếp xuống dưới, hơi lúng túng, bèn vội quay đầu sang một bên.
Nam nhân vươn tay, lột sa mỏng trên mặt nàng ra. Không hiểu sao thái độ trên mặt hắn bỗng chốc lại bực bội, thanh âm vừa cất lên đã dọa nàng thất hồn lạc phách:
- Là chế à! Làm người ta cứ tưởng ai vào cướp sắc! Ai da, dọa chết người ta rồi!
Tần Ngưng thất hồn lạc phách là bởi vì giọng điệu của người kia lanh lảnh thánh thót pha chút nũng nịu. Ôi mẹ ơi, nó không phải là nam thần đẹp kiểu phi giới tính mà bọn dân ngôn tình ngưỡng mộ. Nó là bóng, là 3D! Không phải là Tần Ngưng kỳ thị giới tính, nhưng quả là bất ngờ muốn chết, ban nãy còn chút liên tưởng phong tình, bây giờ đã bị phủi sạch.
Nam nhân, à không, gã phi nam nữ ngồi dậy, ngón tay vuốt vuốt tóc, vẩy cho bớt nước. Cũng không xấu hổ vội vàng lo mặc quần áo gì.
- Bị thương sao rồi a? Lần trước chế bị Hiên Viên giáo chủ đánh, làm ta sợ mất ăn mất ngủ. - Nói rồi chỉ ngón tay vào nàng, bĩu môi - Chế ấy, học cách chinh phục nam nhân, cách đúng đắn thì không học lại đi hạ dược! Chậc chậc, nam nhân ấy mà, phải lạt mềm buộc chặt cơ!
- Cũng... đỡ rồi... - Tần Ngưng lấy bình tĩnh, hắng giọng.
- Ta nghe nói đầu óc chế còn bị thương? Là do bị Hiên Viên giáo chủ đánh, hay là do Phương cẩu tặc bỏ độc vậy?
- Hình như là Phương cẩu tặc bỏ độc... - Tần Ngưng tát nước theo mưa, nhún vai nói.
Yến quản sự vươn tay, không biết vận công phu gì, quần áo vừa bị Tần Ngưng làm rơi vương vãi dưới đất tự bay vào tay hắn, khiến cho Tần Ngưng một phen thầm bái phục. Hảo công phu!
Hắn mặc đồ xong, còn nhún nhảy quay một vòng rất ưu nhã trước mặt nàng. Tần Ngưng không biết phối hợp ra sao, bèn gượng gạo vỗ tay tán thưởng. Hắn cầm lấy một chiếc quạt ngọc, khi quạt xòe ra có một bài thơ, từng hàng chữ viết nắn nót, đề tên Yến Thiên.
Ừm, hắn ta quả nhiên là Yến quản sự, Yến Thiên.
- Phương cẩu tặc dám bắt nạt chế, lợi dụng chế bị thương mà thách giá cao, ta đã chuẩn bị 500 anh em tinh anh sẵn sàng đối phó với y... - Yến Thiên nhướng đôi lông mày, khí thế ngút trời.
Nghe đến đây, Tần Ngưng chớp chớp mắt, vô cùng cảm động. Hảo nghĩa khí! Thì ra ác nữ Tần Ngưng tuy khó ưa nhưng vẫn có bằng hữu và thuộc hạ trung thành.
- Nhưng mà... 500 anh em tinh anh của chúng ta không chắc sẽ làm gì được y! - Yến Thiên lại lắc lắc đầu, giọng điệu ảo não, hào khí bay theo mây gió.
Tần Ngưng tụt hứng lần hai.
- Nhưng không sao, chế đừng lo! - Yến Thiên lượn vòng quanh, vừa đi vừa phẩy quạt, giọng điệu hớn hở kể lể - Ta vừa bôn ba đi khắp các tà phái, các chỗ quen biết gom góp, vay tiền... Tổng cộng sáu phái liên minh, mười phái nhỏ có quan hệ giao hảo. Ta đã vay được... mười vạn lạng!
- Vậy là, gom góp cả tài sản trong giáo phái, chúng ta chỉ còn thiếu mười vạn lạng thôi sao? - Tần Ngưng reo lên.
- Không, chỗ ta vay là mười vạn lạng bạc... đối ra vàng không đáng kể lắm... Nhưng chế đừng lo...
- Đủ rồi! Im! - Tần Ngưng giơ tay, vội ngắt lời hắn, nếu không thì nàng sẽ tàu hỏa nhập ma mất.
Yến Thiên bộ dáng tội nghiệp như sắp khóc. Tần Ngưng mềm lòng, không hiểu sao lại liên tưởng đến bộ dáng giận dỗi của Tần Trúc. Hiện giờ chị em đã xa cách, không biết còn cơ hội trở về gặp nó hay không.
- Chế đừng khóc! - Tần Ngưng vỗ nhẹ vào vai hắn - Là ta hơi nôn nóng. Hiện giờ ta mang nợ khiến giáo phái liên lụy, chế cũng vất vả rồi!
Yến Thiên bỗng dưng càng òa khóc lớn, nhưng ánh mắt lại long lanh vui sướng:
- Cuối cùng chế cũng thông não rồi hả? Bỗng dưng tốt như vậy, đã nhận ra công lao của người ta rồi!
- Ừm... - Tần Ngưng hơi lúng túng - Là sau khi bị thương, trải qua thập tử nhất sinh, ta cũng ngộ ra một số điều...
- Vậy còn Hiên Viên giáo chủ kia, chế định sau này như thế nào?
Nhắc đến gã Hiên Viên Trác, ấn tượng của Tần Ngưng cực kỳ xấu. Nam chủ gì chứ, một gã tra nam đáng ghét. Tần Ngưng ưỡn ngực, hất cằm, cao ngạo thể hiện:
- Chẳng qua là bổn cung hứng thú nhất thời thôi! Chế cũng biết đó, ta có thói quen vừa mắt cái gì là muốn có bằng được. Yêu thích hắn á, ta bây giờ nhổ vào! Chế cứ đợi xem, ta sẽ chấn hưng Tử Nguyệt cung, bình định thiên hạ, hất gã đầu heo Hiên Viên kia xuống. Đến lúc đó, ta sẽ trả lại hắn gấp mười lần!
- Chế thực sự làm được sao? - Yến Thiên mở to mắt, chớp chớp hai cái. - Trước kia chế bảo không phải Hiên Viên Trác thì không gả...
- Đó là chuyện quá khứ thôi. Chế yên tâm, bây giờ hắn có trải hoa hồng từ cổng Tử Nguyệt cung đến chính điện Huyết Ảnh giáo, ta cũng không thèm nhìn hắn. Được rồi, từ bây giờ chế đừng nhắc đến ba chữ Hiên Viên Trác trước mặt ta!
- Không được! - Yến Thiên bỗng thốt lên.
- Tại sao chứ?
- Chế không biết gì sao? - Trên mặt Yến Thiên bỗng hiện lên nỗi âu lo, hắn dè dặt rút từ trong hộc tủ ra một tấm thiệp màu đen có hoa văn diệm hỏa. - Cái này lúc chế bị thương còn chưa kịp đưa cho chế!
- Đây là cái gì?
- Chế bị thương đến ngu đầu sao? Cái này cũng không biết, là “Hắc Thiệp”, là hắc thiệp đó nha!
- Hắc thiệp?- Tần Ngưng vẻ như ôm đầu - Ta đau đầu quá a, không nhớ rõ lắm.
Yến Thiên giải thích, giọng điệu có phần vội vã:
- Hắc thiệp do tôn thượng đứng đầu liên minh sáu phái chúng ta ban ra. Ý nghĩa là đe dọa chuẩn bị khai trừ một môn phái nào đó ra khỏi liên minh. Môn phái bị nhận hắc thiệp, người đứng đầu phái đó, đúng ngày tháng trong thiệp phải đến bản doanh liên minh đặt tại Huyết Ảnh giáo để hội đồng luận tội... Thường là khi đã nhận hắc thiệp, gần như chắc chắn bị khai trừ rồi, luận tội chỉ là hình thức...
- Nếu ta không đến thì sao?
- Môn phái nhận hắc thiệp không đến luận tội thì không chỉ bị khai trừ, mà còn bị tàn sát ngay lập tức đó chế! - Yến Thiên sắc mặt trắng bệch - Nhưng nếu chế đến cũng rất nguy hiểm, trước giờ chưa từng có người đứng đầu môn phái bị luận tội nào toàn vẹn đi ra khỏi nghi thức luận tội. Nhẹ thì bị phế võ công, vừa thì bị phế tứ chi trở thành người tàn tật, mà nặng thì...
Yến Thiên đưa bàn tay lên cổ, làm ký hiệu cắt cổ.
- Hiên Viên Trác dựa vào đâu muốn khai trừ chúng ta? - Tần Ngưng tức giận muốn nhảy ngược.
- Chế còn chưa biết sao? Hiên Viên Trác điều tra ra chế là người bỏ dược lần trước, quy cho chế tội mưu phản!
- Ta đâu có bỏ độc, là xuân dược, chẳng phải hắn còn được lên đỉnh sao? Lúc đó hắn cũng đã ra tay đánh ta rồi, cớ gì trừng phạt môn phái ta?
- Haiz... - Yến Thiên thở dài - Coi như chế xui đi, thích người không nên thích, đắc tội với người không đắc tội nhất thiên hạ. Bà nội của tôi ơi, Hiên Viên Trác là tôn thượng của sáu phái tà đạo, hắn nói đông, không ai dám nói tây.
Tần Ngưng sau phút chốc tức giận ban nãy,liền nhận ra bản thân nàng hơi mất bình tĩnh rồi, không giống phong thái thường ngày của nàng. Hắn dám chơi nàng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nàng thề nhất định có một ngày khiến hắn ôm hận thiên thu!
Trước mắt tính kế bảo toàn cục diện đã. Hiện tại nàng đang ôm món nợ lớn của Phương Vô Ngân, giáo phái mất đi tài lực, nếu giờ bị khai trừ khỏi liên minh thì rất không ổn nha.
Một môn phái tà đạo bị khai trừ, không cần nghĩ cũng đủ biết, đó là họa diệt môn! Dù tà phái tha không giết các ngươi, các ngươi cũng sẽ bị chính đạo truy sát, trả thù tận mạng.
Không được, Tần Ngưng nàng mới đến thế giới võ hiệp này, không thể thua sấp mặt nhanh như thế. Người khôn không lấy trứng chọi đá, phải bảo toàn lực lượng, âm thầm phát triển thế lực rồi mới lén lút đâm sau lưng!
Yến Thiên ngẩn ngơ nhìn Tần Ngưng đang trầm lặng suy tư, không còn là bộ dáng nông nổi lúc trước mà hắn thường thấy. Nhất thời không thích ứng kịp, nhưng lại cảm thấy rất yên tâm.
Nha đầu này là nữ nhi duy nhất của Tần Nhạn sư phụ hắn, hắn đã thề dù bán mạng cũng phải bảo hộ nàng và Tử Nguyệt Cung.
- Yến Thiên, chế giúp ta mấy việc!
- Được, chỉ cần chế nhờ, ta sẽ tận lực!
- Trước hết, cử mấy người thân thủ tốt nhất trong phái âm thầm theo dõi hành tung của Trần Trúc Nhã, đều đặn bẩm báo. Nàng ta rất có khả năng sẽ trở thành điểm yếu của Hiên Viên Trác, chúng ta không thể bỏ qua. Vạn nhất rơi vào đường cùng, còn dùng được quân cờ này. Thứ hai, nghe ngóng thông tin trong Huyết Ảnh giáo, xem lúc nào Hiên Viên Trác tâm trạng tốt lên, chuẩn bị cho ta đến đó. Phải đến trước ngày luận tội.
- Ta hiểu việc thứ nhất... nhưng mà chế, còn dám đến Huyết Ảnh giáo làm gì?
- Tất nhiên là để thử thương lượng! - Tần Ngưng nhếch mép.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.