Chém giết đên tận sáng, tôi đại thắng mà ra về.
Tiêu hết một tháng tiền ăn, không khỏi vừa lòng thỏa chí, dưới ánh mắt oán hận của bọn Lão Tây, từ bước lắc lư ra khỏi phòng hát.
Đèn trong quán đã tắt, một khoảng vắng vẻ, âm thanh ồn ào trước đó đã giống như một giấc mộng kê vàng*.
Nhà xây rồi nhà lại đổ, khách đến rồi khách lại đi.
Cùng bọn Lão Tây lần lượt chia tay, hẹn ngày nào đó tái chiến. Nhạc Gia tiễn tôi về nhà, tiểu tử này lái một chiếc Mini Cooper* màu đỏ, như sợ thiên hạ không biết cậu ta là một gã trai bao vậy.
Tôi từ chối, “Ánh trăng như nước, vừa vặn muốn đi dạo.”
“Ánh trăng như nước tiểu ý hả, bạn muốn đi dạo ý hả? Ôi thôi, hộp sọ vỡ rồi à?” Nhạc Gia đưa tay sờ sờ cái trán tôi.
“Bò nhai hoa mẫu đơn, không hiểu thú vị là cái gì sất.”
Nhạc Gia run lên, giơ tay đầu hàng, “Được được, tớ đi trước, bạn một mình từ từ mà thú vị đi.”
Mini Cooper biến mất một cách rất phong độ trước mắt tôi, dọc theo con phố dài yên tĩnh, tôi chậm rãi bước đi, hít thở không khí mát lạnh.
Vừa nãy thuốc hút khá nhiều, rượu uống cũng không ít, đầu óc có chút hỗn lọan, vẫn nên thanh tỉnh lại một chút.
Đột nhiên, di động kêu.
Nghe được nhạc “The Moment”, tôi cả người cứng ngắc, khoảng chừng năm giây, mới nghe thấy “Ngụy Dương.”
“Là tôi.” Đầu bên kia, truyền đến giọng nói thận trọng.
Thản nhiên hai chữ, lại như cuồng phong bão táp đột nhiên ập tới, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-linh-thoi-dai/1331917/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.