Long Tử Nguyệt thấy Đông Lãnh đã gấp thành đến độ này nàng cũng không nói gì thêm, để Vô Phong và Đông Lãnh đàm đạo một lát sau thì Diên Lộ Chi tiến vào bẩm báo: "Công tử, nô tỳ đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi.". Gật nhẹ đầu Đông Lãnh hướng về Long Tử Nguyệt vẫn luôn mang vẻ mặt ủ rũ bên cạnh ca ca nàng: "Cô nương, chúng ta đi thôi.". Vô Phong nhìn bóng lưng Long Tử Nguyệt cùng Đông Lãnh trong lòng hy vọng suy đoán của hắn về Đông Lãnh là sai, nếu không e rằng tâm ma muội muội có khi lại bạo phát mất.
Đi theo Đông Lãnh qua cánh đồng thật to lớn, khắp nơi trồng rất nhiều loại cây mà ở hiện đại Long Tử Nguyệt chưa bao giờ thấy qua bao giờ, nàng mải mê ngắm nơi này một chút kia một chút. Vẻ mặt tràn đầy vui vẻ này lọt vào mắt Đông Lãnh càng làm hắn nổi sắc tâm, vưu vật như vậy bỏ qua thì rất đáng tiếc, hắn nhất định sẽ hảo hảo "yêu thương" nàng.
Long Tử Nguyệt được Đông Lãnh đích thân an bài nàng căn phòng khá đẹp và rộng rãi, sau khi căn dặn nàng nghỉ ngơi một lúc hắn đi sắc thuốc sẽ quay lại cho nàng dùng. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Long Tử Nguyệt lập tức đi lùng sục mọi thứ có trong phòng chợt nàng thấy vài thứ không nên thấy: "Dây thừng? Nến? Roi da sao?", đi đến bên giường lật tung chăn gối lên, mỗi bốn góc giường có một sợi dây xích nho nhỏ nằm khuất nơi đó: "Tiểu U à, có lẽ cô nãi nãi ta đi nhầm vào ổ sắc lang rồi.".
Đông Lãnh không cho người canh giữ phía ngoài cửa, chỉ cho ám vệ bao vây xung quanh xung quanh viện, Long Tử Nguyệt không cảm nhận nhịp tim cùng hơi thở của bất kỳ vật sống nào gần đây mới nói chuyện với U Minh Lang Vương trong lòng thay vì dùng thần thức. U Minh Lang Vương hé hàm răng đáp: "Chủ nhân, có cần lát nữa người thôi miên ép cung hắn dẫn người rời đi trước, Tiểu U ở lại "làm thịt" hắn không?".
"Không cần thiết lắm, hắn muốn chuốc dược ta thì để hắn làm, bất quá tên Vô Phong có nói cho ta biết Thuần huyết Huyết tộc chỉ có dược đặc chế mới có tác dụng, toàn bộ các loại mê hương hay thôi tình tán gì đó đối với con người có thể có tác dụng còn Huyết tộc thì chỉ như uống nước lã mà thôi." - Long Tử Nguyệt trả lời xong U Minh Lang Vương không hỏi thêm gì nữa, cuộn người nằm trong lòng chủ nhân nhắm hờ đôi mắt màu lam lại.
Long Tử Nguyệt sắp xếp mọi thứ ban nãy nàng chạm vào về đúng vị trí cũ xong, ngồi xuống chiếc ghế có hình thù khá kỳ lạ nhất trong gian phòng, thâm tâm Long Tử Nguyệt khinh bỉ: "Đông Lãnh xem nàng như một tiểu cô nương ngây ngô, không hiểu các vật dụng kỳ lạ trong phòng hắn cất công chuẩn bị có tác dụng gì, song hắn đã sai lầm khi cố ý để lộ liễu những thứ đó cho nàng tự mình tìm thấy rồi.".
Chiếc ghế này có công dụng tương tự "ghế tình yêu" thời hiện đại, tuy hình thù có chút biến đổi bất quá Long Tử Nguyệt liếc mắt đã hiểu nó, khắp phòng bố trí ở những nơi khuất tầm nhìn một vài chi tiết nhỏ, đa phần để tiện việc trói người thành các tư thế khác nhau mà thôi. Lắc đầu vài cái ngán ngẩm, chung quy nhan sắc khối thân thể mà Long Tử Nguyệt xuyên vào quá nổi bật, đem cho nàng hết khối phiền phức này đến khối phiền phức khác vả lại còn không thể tự sát để kết thúc sinh mạng dễ dàng nữa chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]