Quay lại việc hòa thân của Hạ Thiển Mộng với Tây Hạ quốc, sau khi nàng ta nghe Vệ công công nói như vậy trái tim dường như đau đến nghẹt thở. Hạ Thiển Mộng thầm thương trộm nhớ nhị công tử phủ tể tướng không phải ngày một ngày hai, tuy nhiên hoa rơi hữu ý nước lại chảy vô tình.
Thượng Băng Cung không thích Hạ Thiển Mộng bất quá hắn không thể hiện rõ ràng tâm ý của mình, vẫn luôn úp úp mở mở khiến cho tâm xuân Hạ Thiển Mộng không ngừng suy nghĩ về hắn, Thượng Băng Cung muốn lợi dụng phần tình cảm đó của Hạ Thiển Mộng để trợ giúp phụ thân trước mặt Hạ Bạch Thiền.
Thời thế luân chuyển, Hạ Bạch Thiền bất đắc kỳ tử kéo theo đó vô số vấn đề khác, Hiền vương trở thành Nhiếp chính vương, còn Hạ Thiển Mộng lại trở thành phế vật. Hiện tại cho dù Hạ Thiển Mộng có là công chúa đi chăng nữa thì Thượng Băng Cung cũng không cần một công chúa vô dụng như vậy, tính tình điêu ngoa hống hách, con mắt đặt trên đỉnh đầu.
Bị giam lỏng trong tẩm cung tin tức đều bị chặt đứt, Hạ Thiển Mộng nhìn Vệ công công thầm cân nhắc tin tức này có đáng tin cậy hay không thì Vệ công công nói tiếp: "Công chúa có thể tin hoặc không tin nô tài cũng không sao, dù sao thì chuyện hòa thân Nhiếp chính vương đã quyết định, cung nhân trong tẩm cung của công chúa toàn bộ đều thay người mới, tất cả chỉ nghe theo lệnh của Nhiếp chính vương. Bọn họ sẽ hầu hạ công chúa chu toàn cho đến ngày người xuất giá thì bọn họ cũng sẽ là của hồi môn theo công chúa sang Tây Hạ quốc. Hy vọng công chúa không làm điều gì dại dột trong khoảng thời gian này để tránh cho Nhị công tử phủ Tể tướng bị kéo vào.".
Hạ Thiển Mộng nội tâm giằng xé, hạ mình cố gắng cứu vãn: "Công công, ngươi có thể nào giúp ta gặp hoàng thúc một lần thôi có được hay không? Ta thật có việc muốn tự mình nói với hoàng thúc.". Vệ công công từ chối thẳng thừng: "Công chúa đừng làm khó nô tài, nô tài chỉ mang theo mệnh lệnh của Nhiếp chính vương truyền tới công chúa. Nếu Nhiếp chính vương không đồng ý gặp người, nô tài cũng đành chịu.".
Nói xong Vệ công công khom người: "Nô tài cáo lui.", không chờ Hạ Thiển Mộng đồng ý mà tự mình xoay người rảo bước rời đi, tuyệt không chừa chút mặt mũi nào cho nàng ta cả. Hạ Thiển Mộng nghiến răng nghiến lợi quay sang đập bể hết những thứ trong tầm tay nàng ta, đại sảnh vang lên từng đợt âm thanh đổ vỡ của các món đồ dùng, đồ trang trí,...cực kỳ khủng bố dọa người.
Hạ Tử Lân hôm nay không có việc gì để làm nên rảnh rỗi ghé sang Hoán Dĩnh cung - tẩm cung riêng của đại hoàng tử Hạ Lam Tịch xem hắn có đảm đương nổi với đống tấu chương như ngọn núi nhỏ trước mặt hay không. Hạ Lam Tịch nghe thái thái giám thông báo Hạ Tử Lân đến liền vội vàng đứng dậy, y luôn kính sợ vị hoàng thúc này.
Bước vào thư phòng, Hạ Tử Lân đã thấy Hạ Lam Tịch đứng một bên thư án nhìn ra cửa, trong lòng hắn thầm chán nản: "Tân đế mà nhút nhát sợ sệt như vậy sao làm nên đại sự gì?". Hạ Lam Tịch vẻ mặt đề phòng quan sát hoàng thúc, y lên tiếng vấn an: "Hoàng thúc!". Hạ Tử Lân gật đầu xem như nhận lễ, lại nói: "Lam Tịch, bản thân ngươi là đại hoàng tử, sắp tới đây sẽ trở thành hoàng thượng kế vị phụ hoàng ngươi, phong thái của một bậc đế vương bắt buộc phải có uy nghiêm. Bản vương không muốn tối ngày phải thay ngươi gánh vác mọi việc trong triều mãi được, một mình ngươi nhất định phải xử lý ổn thỏa mọi chuyện.".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]