Chương trước
Chương sau
Cung nhân cận thân nghe Long Tử Nguyệt nói nàng không quyền không thế, thân cô thế cô thì đổ mồ hôi lạnh, hai vị quyền khuynh thiên hạ đều cưng chiều nàng hết mực, tùy thời có thể hô phong hoán vũ mọi lúc mọi nơi, nhưng dường như nàng không hề hứng thú với bất cứ thứ gì, từ kỳ trân dị bảo đến ỷ vào sự sủng ái của Bệ hạ và Nhiếp chính vương mà trở nên ngang ngược, tùy hứng, nàng vẫn gần gũi bình dị lạ thường.

Đây là nguyên do khiến bọn họ cảm thấy thật may mắn khi được hầu hạ Long Tử Nguyệt, mọi thứ cơ bản nhất về việc tắm rửa, thay y phục, ăn uống nàng không cần ai giúp đỡ, mái tóc đỏ nàng chỉ tùy tiện nửa cột nửa thả với cây trâm nhỏ trên đầu là xong, không hề vấn tóc cầu kỳ phức tạp. Đôi lúc vô tình bọn họ bị Nhiếp chính vương la mắng bởi vương gia nghĩ bọn họ không chăm sóc chu đáo cho nàng thì nàng còn nói giúp bọn họ: "Là ta thích như vậy, bọn họ không có lỗi.", Nhiếp chính vương đành im lặng.

Long Tử Nguyệt biết bọn cung nhân theo dõi giám sát nàng để bẩm báo với Hạ Tử Lân bất quá nàng không thèm chấp nhặt, đôi lúc còn tạo cơ hội cho bọn họ lập công nho nhỏ với chủ tử. Long Tử Nguyệt ngoài mặt tỏ vẻ mặc kệ thế sự nhưng tuyệt không phải ngốc tử, mặc người khác an bài, bọn họ đều hiểu việc đó, trong lòng cũng tôn kính nàng không khác gì với Nhiếp chính vương.

Long Ám còn muốn hỏi gì đó với tỷ tỷ thì bất chợt Long Tử Nguyệt gấp gáp nói: "Đệ đi theo tỷ, các ngươi nhanh về tìm Vô Phong và Hạ Tử Lân báo rằng ta đã bị lộ hành tung, nói bọn họ gọi thêm thủ hạ cùng Tiểu U đến hỗ trợ.", dứt lời bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã không thấy bóng dáng nàng đâu. Theo lời căn dặn, bọn họ tức tốc trở về bẩm báo cho chủ tử hay tin, đám thủ vệ cảm thấy may mắn tạm thời nàng không có trừng trị bọn họ, mang theo tâm trạng nửa vui mừng nửa lo âu trở về phủ Nhiếp chính vương.

Một đường dẫn theo Long Ám lẩn trốn, Long Tử Nguyệt chạy thẳng đến ngoại thành khá vắng vẻ thì dừng bước thở dốc, cậu cũng tranh thủ điều tiết lại nhịp thở. Long Ám đã biết tỷ tỷ chạy trốn khỏi cái gì rồi, giác quan nhạy bén của cậu nhận ra có một toán Huyết tộc đang truy đuổi theo bọn họ, tỷ tỷ vì không muốn thân phận Huyết tộc bị bại lộ nên đành dẫn theo cậu tránh thoát trước.

Đám Huyết tộc theo sát sau Long Tử Nguyệt cũng dừng lại lấy sức, tên dẫn đầu lên tiếng: "Ta tên Đường Ngụy, phụng mệnh chủ tử mời cô nương đến diện kiến chủ tử, hy vọng cô nương đừng chống cự vô ích.". Long Tử Nguyệt hất mặt nói: "Nãi nãi ta đây quan tâm ngươi tên cái A Miêu hay A Cẩu gì? Các ngươi nghĩ tất cả các ngươi cùng tiến lên bắt ta thì ta sẽ buông tay chịu trói chăng?", Long Ám cũng góp lời: "Dù cho ta có bỏ mạng cũng quyết không để các ngươi toại nguyện.".

Từ xa vang vọng đâu đó tiếng ngựa hí, ban đầu khó nhận ra nhưng Long Tử Nguyệt vừa nghe thì biết Tiểu Ngân đang chạy đến đây tìm nàng, tuy sức chiến đấu của Tiểu Ngân không cao nhưng ít ra nó có thể chạy không ngừng nghỉ mấy ngày liên tục, tốc độ nhanh không khác gì một Thuần huyết Huyết tộc thực sự.

Vó ngựa giẫm lên đất mỗi lúc một rõ ràng hơn, thân ảnh Tiểu Ngân rốt cuộc cũng xuất hiện với đôi con ngươi màu lam cùng bộ lông ánh lên màu bạc nổi bật rất bắt mắt. Long Tử Nguyệt dùng thần thức nói chuyện với Tiểu Ngân: "Ngươi nghĩ ngươi có khả năng mang theo nổi bốn người chạy trốn không?".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.