Chương trước
Chương sau
Cái đầu nhỏ lắc nhẹ vài cái, Long Ám với giọng nói trẻ con cất lời: "Các vị quan sai thật biết nói đùa, bản thiếu nào có bản lĩnh để được các vị tiếp đãi nồng hậu như vậy chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại với các vị, tương lai thế nào còn tùy vào hôm nay tạo nghiệp ra sao.".

Thị vệ mặc kệ lời cảnh cáo của tiểu hài tử tiến lên dễ dàng bắt được cánh tay phải cậu bẻ quặt ra sau lưng, cảm giác đau đớn đánh úp vào não của Long Ám, biết bọn chúng cố ý làm vậy để hạ uy phong của cậu nhưng dù sao cậu cũng vốn là Huyết tộc, chút đau đớn cỏn con này không đủ để cậu nhăn mày một cái.

Bọn chúng ra tay đương nhiên biết với lực đạo mạnh như vậy nhất định sẽ khiến thằng nhãi này khóc thét, tuy nhiên khi thấy vẻ mặt bình thản của Long Ám thì lửa giận trong lòng chúng càng lớn hơn. Giơ chân hòng đạp vào khủy chân của Long Ám ép buộc cậu quỳ xuống thì chợt Long Ám cúi người xuống 90 độ rồi xoay toàn bộ thân thể xoay một vòng sang phải, cánh tay bị bẻ ngược sau nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của thị vệ, trong lúc Long Ám chuyển người chân trái tiện thể xoạc ra quật ngã tên thị vệ đang chế trụ cậu.

Toàn bộ cơ thể nặng nề tên thị vệ lập tức tiếp xúc thân mật với đất mẹ, mang theo âm thanh "UỲNH...." rõ to trên nền gỗ, động tác phản đòn của Long Ám không phải dùng tốc độ Huyết tộc song nó mang theo sức mạnh kinh người đánh ngã y. Một nam hài nhỏ bé lại có thể dễ dàng vật ngã một thị vệ có võ công kha khá trong đám người khiến bọn chúng bị bất ngờ, ngơ ngác nhìn nhau.

Phải biết một người muốn luyện võ cần phải trụ vững hạ bàn trước, rèn cho đôi chân có sức chịu đựng dẻo dai lẫn khả năng giữ thăng bằng cao. Thời gian dài ban đầu chỉ có rèn việc đứng tấn, kế tiếp chuyển dần sang những chiêu thức đơn giản, luyện nội công, sau đó mới bắt đầu khổ luyện các tầng cao hơn trong từng hệ môn phái.

Long Ám lúc này chợt lên tiếng: "Là do các ngươi quá phận trước, đừng trách bản thiếu vô lễ.", để lại ít bạc vụn lên bàn định rời đi trước nhưng nào có ai chịu để yên cho cậu đi dễ dàng như vậy? Lối đi bị chặn lại bởi những tên thị vệ, tên vừa bị quật ngã chật vật đứng dậy gằn giọng: "Tên nhãi nhà ngươi chán sống rồi, ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám động thủ với ta? Ngươi chỉ có một mình còn dám lên mặt, bọn ta dù sao cũng dư sức trói tên nhãi như ngươi về thẩm vấn!".

Long Ám khẽ nhíu mày khó chịu, không ngờ thủ hạ của Hạ Tử Lân lại chó cậy chủ gần nhà đến vậy nhưng cậu còn chưa kịp phát tiết thì một mảnh đỏ rực lao như bay về phía cậu, nhận ra thân ảnh chói mắt đó là tỷ tỷ vẻ mặt Long Ám toát lên vẻ vui mừng, khóe môi nở nụ cười chờ tỷ ấy chạy đến.

Giữa các mối liên hệ với nhánh dưới trong Huyết tộc thì Thuần huyết Huyết tộc và Huyết tộc lai thuần là mạnh nhất, vì lý do mà Long Tử Nguyệt cảm ứng tìm ra chính xác vị trí của Long Ám để chạy đến. Long Tử Nguyệt mặc kệ cổ đại, mặc kệ luân lý nam nữ thụ thụ bất tương thân cổ hủ ôm choàng lấy Long Ám, bởi nàng xem Long Ám như đệ đệ, như người thân duy nhất kể từ khi nàng xuyên không đến đây. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.