Chương trước
Chương sau
Chợt tầm mắt Nam Cung Dạ Tước nhìn cái thân ảnh đỏ chói trong điện có chút bất ngờ, không ngờ tại đây còn có thể gặp được Long Tử Nguyệt. Tình huống hiện tại cho thấy có lẽ Long Tử Nguyệt đã đắc tội với Hạ Bạch Thiền rồi, vì vẻ mặt của hoàng thượng ẩn nhẫn tức giận nhìn chằm chằm vào Long Tử Nguyệt.

Nam Cung Dạ Tước không vội chào hỏi Long Tử Nguyệt mà hướng về phía Hạ Bạch Thiền đang ngự trên long ỷ hơi khom lưng hành lễ: "Nam Cung Dạ Tước - Thái tử Tây Hạ quốc tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Nam Cung Vụ Sương đi cùng với thái tử ca ca cũng khụy nhẹ chân xuống giọng nói nhẹ nhàng, nhu mỳ: "Nam Cung Vụ Sương tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Long Tử Nguyệt nghe thái giám tuyên thái tử gì đó cầu kiến thì tò mò quay đầu lại, không quay thì không sao vừa nhận ra khuôn mặt của Nam Cung Dạ Tước khiến Long Tử Nguyệt kinh ngạc. Cái tên ngồi lù lù trong góc nhỏ của khách điếm quan chiến nàng vậy mà lại là thái tử của một nước, quả thật thâm tàng bất lộ.

Khóe môi Long Tử Nguyệt cong lên nụ cười khuynh đảo chúng sinh lên tiếng: "Không ngờ ngươi lại là thái tử, tới đây tìm bản công tử sao?". Hạ Tử Lân trong lòng bỗng nổi lên một thứ cảm xúc là lạ, bất giác cực kỳ không thích nét mặt của Long Tử Nguyệt đối với Nam Cung Dạ Tước nhiệt tình như vậy, còn có sự bài xích với Nam Cung Dạ Tước nữa.

Hạ Bạch Thiền thấy Long Tử Nguyệt nói chuyện với Nam Cung Dạ Tước như người quen lâu ngày gặp lại, bắt đầu thắc mắc về thân phận thật sự của nàng. Một nam nhân yêu mỵ được hoàng đệ sủng nịnh đem theo cùng tiến cung, thấy Hạ Bạch Thiền hắn cũng không thèm quỳ xuống hành lễ. Hiện tại gặp mặt Nam Cung Dạ Tước - thái tử của một nước tùy ý tán gẫu, hoàn toàn không coi hoàng thượng hắn ra cái gì.

Tầm mắt Hạ Bạch Thiền dần xuất hiện sát khí, Long Tử Nguyệt vốn là Huyết tộc, cực kỳ nhạy cảm với sát khí tất nhiên nàng đã phát hiện ra tâm tư của Hạ Bạch Thiền đối với mình. Hạ Tử Lân vội vàng ôm eo Long Tử Nguyệt kéo nàng về sát bên người hắn, bạc môi kề vào tai nàng thổi khí nóng như có như không nói: "Nguyệt nhi chẳng lẽ chán ghét bản vương, muốn đi theo tên thái tử kia sao?"

Thật ra Hạ Bạch Thiền vốn không thích hợp làm hoàng đế, vì do tâm tư của y dễ bộc lộ ra ngoài quá mức, rất thích hợp để làm con rối cho mẫu hậu y - Vưu Dạ Hoa thao túng đằng sau hơn là đệ đệ Hạ Tử Lân tâm tư khó dò nọ. Vưu Dạ Hoa nắm rõ điểm này nên tìm mọi cách đưa Hạ Bạch Thiền đăng cơ, cũng có không ít lần dồn Hạ Tử Lân vào chỗ chết để đêm đêm bà ta còn kê cao gối ngủ ngon, không lo bị Hạ Tử Lân lật đổ.

Hạ Tử Lân tuy biết mẫu hậu không lúc nào là không hạ sát tâm với hắn nhưng dù sao bà cũng mang danh nghĩa mẫu hậu của hắn, trong lòng hắn luôn luôn coi trọng mẫu hậu, nhưng chỉ có bà ta không nghĩ như vậy mà thôi. Hạ Bạch Thiền biết mẫu hậu sủng ái mình, lại rất ghét hoàng đệ nên hắn và mẫu hậu đều luôn tìm cách sát hại Hạ Tử Lân.

Long Tử Nguyệt đảo mắt nhìn sang phía công chúa sau lưng Nam Cung Dạ Tước, giọng nói mang theo ý tứ trách cứ: "Công chúa người nhan sắc khuynh thành như vậy, vương gia lại đón nàng vào phủ Hiền vương, vậy sau này vương gia có còn xem trọng người ta nữa đâu. Người ta hà cớ gì phải tự làm khổ mình như vậy. Lời thề non hẹn biển nào có bằng một cái hôn phối giao bang chứ?".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.