Chương trước
Chương sau
Vô Phong nhìn theo nét chữ Long Tử Nguyệt viết có chút đăm chiêu suy nghĩ, hắn nói: "Có việc gì sao?", Long Tử Nguyệt ánh mắt tò mò mà hỏi Vô Phong: "Ca ca có quen với người này à? Có thể kể cho muội nghe về người đó không?"

"Người viết cùng vẽ lên lọ thuốc này là muội mà, chẳng lẽ muội không nhớ gì hết sao? Lúc đó ca ca có thắc mắc ý nghĩa chữ này thì muội lại thần thần bí bí không chịu nói. Bây giờ lại hỏi ca ca người này là ai?", Vô Phong đáp lời của Long Tử Nguyệt khiến nàng chết ngơ ngẩn.

Người đó là Vô Tình? Vì sao nàng ta biết từ này? Sự việc càng lúc càng khó hiểu, Long Tử Nguyệt không thể nào ngờ câu trả lời của Vô Phong lại như vậy? Long Tử Nguyệt cố gắng tìm tòi trong ký ức của Vô Tình nhưng không hề thấy nàng ta có vẻ gì biết từ tiếng pháp này, kể cả lúc trước khi bị phong ấn năng lực. Nhất định là Vô Phong cố ý nói để lừa gạt Long Tử Nguyệt nàng.

Nét mặt Long Tử Nguyệt mờ mịt, Vô Phong chợt lên tiếng cắt ngang dòng mạch suy tư của nàng: "Muội muội nhớ ra cái gì rồi phải không?", Long Tử Nguyệt giả vờ lắc đầu: "Muội không nhớ gì cả, chỉ có chút bất ngờ với đáp án này thôi.". Vô Phong nhún hai vai tỏ vẻ hắn biết có bấy nhiêu nên không giúp gì cho Long Tử Nguyệt được.

Long Tử Nguyệt cúi gầm khuôn mặt xuống, mái tóc đỏ rực lúc này cũng đã xõa tung che dấu đi nét sự giận giữ nơi đáy mắt nàng. Vô Phong thấy Long Tử Nguyệt im lặng không nói, hắn không có ý định phá vỡ bầu không khí trầm mặc nơi đây. Diệp Âm Liên, Mộ Lâm không có quyền phát ngôn gì đành lựa chọn nép vào một góc tránh cho bản thân trở thành nạn nhân cơn giận bất chợt của hai người nọ.

Long Ám cùng với Hạ Tử Lân bên này sau khi Long Tử Nguyệt bỏ đi, Long Ám thay tỷ tỷ mỗi ngày len lén cho Hạ Tử Lân dùng máu của cậu cũng đã được mấy ngày, hòng nhanh chóng khôi phục những tổn thương lục phủ ngũ tạng của hắn.

Hạ Tử Lân có lúc cảm thấy hai người Long Ám cùng Long Tử Nguyệt dường như có bí mật gì đó giấu diếm hắn, nhưng hắn không có chứng cứ, vả lại võ công của hắn lại còn thua cả Long Ám, cho dù muốn rình mò tìm hiểu cũng không có khả năng.

Hạ Tử Lân nhiều lần muốn bắt chuyện với Long Ám nhưng đều bị cậu lạnh nhạt, cậu cực kỳ không ưa thích nổi nam tử này. Nhiều lần mang lại rắc rối cho tỷ tỷ, hắn khỏi bệnh rồi thì Long Ám nhất định sẽ ly khai ngay lập tức. Có lẽ do có máu của Huyết tộc nên thương thế của Hạ Tử Lân có tiến triển đáng kể, qua thêm vài ngày nữa trong người hắn chỉ còn bị nội thương nhẹ mà thôi.

Rốt cuộc vào một buổi sáng nọ khi Hạ Tử Lân tỉnh dậy, quang cảnh xung quanh hắn hiện ở trong một chiếc xe ngựa đang không ngừng dao động kịch liệt. Có chút chưa xác định đây là cái tình huống gì thì nghe A Phúc bên cạnh reo lên: "Vương gia, người đã tỉnh! Người cảm thấy trong người hiện tại ra sao rồi?".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.