Chương trước
Chương sau
Khứu giác của Long Tử Nguyệt sắp bị mùi hôi này làm cho nghẹt thở thì U Minh Lang Vương đứng dậy, tiến lại gần hé ra hàm răng trắng hếu, cái lưỡi hồng phần liếm sạch những vệt máu bên trong ruột của con nai, cũng xử lý nốt phần nội tạng bên cạnh.

Ngơ ngác trước hành động của U Minh Lang Vương, Long Tử Nguyệt chép chép khóe miệng nói: "Không ngờ ngươi lại tâm ý tương thông với ta như vậy.". Cảm nhận ra được trong câu nói của nàng mang theo ý tứ mỉa mai châm chọc, U Minh Lang Vương quạt quạt cái đuôi to lớn của nó nhỏ giọng: "Chủ nhân, Tiểu U biết lỗi rồi. Người đừng nhắc lại chuyện cũ có được không?".

Long Tử Nguyệt nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội, tầm mắt chuyển về con nai trước mặt, khẽ vung chủy thủ lóc một vài miếng thịt mềm ngay giữa sống lưng con nai, dùng vải sạch lau sạch bụi bẩn cùng máu bầm còn sót lại.

Ra ngoài nhặt nhạnh một ít cành cây lớn nhỏ các loại, Long Tử Nguyệt làm một cái giàn nướng đơn giản, lôi ra một mớ lỉnh kính chai lọ trong tay nải ban nãy nàng mua trên trấn. Nàng vẫn chưa quen được với cách sử dụng lửa từ vật dụng đánh lửa thô sơ, nên luôn mất một lúc lâu mới nhóm ngọn lửa nhỏ.

Long Tử Nguyệt tìm mấy lá cây to to bên ngoài, lau sạch sẽ, trải mấy miếng thịt lên đó, tẩm thêm chút muối, hồ tiêu, quế, hồi, cùng bột ớt để át đi bớt mùi tanh của thịt rừng. Trong lúc chờ gia vị thấm đều, nàng làm một cái giàn nướng thô sơ, đốt một nhúm củi làm cái động nhỏ bổng chốc sáng hẳn lên, sưởi ấm không khí có phần lành lạnh xung quanh.

Xoay đầu khóe mắt liếc nhìn sang Hạ Tử Lân vẫn còn đang hôn mê đằng sau, ánh mắt Long Tử Nguyệt có chút trầm tư... nàng nên tìm danh sư học y thuật. Cái Long Tử Nguyệt không thiếu nhất đó là tiền, thời gian, cùng sự kiên trì, nàng có cả một cuộc đời bất tử bất lão để học thêm rất nhiều cái mới.

Không biết bao giờ Hạ Tử Lân sẽ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt có chút mệt mỏi ngồi tựa lưng vào gốc cây bên ngoài cửa động, U Minh Lang Vương thì đã chạy lại nằm cạnh đống lửa nhỏ ấm áp mà Long Tử Nguyệt đã đốt lên lúc nãy đi tìm Chu Công từ lâu rồi.

Một đường chạy như điên, lại phải đi săn mồi về cho chủ nhân U Minh Lang Vương cũng đã mệt nhừ, xử lý hết phần thịt con nai còn dư lại no bụng liền đi ngủ. Long Tử Nguyệt nhìn vào trong động một người một sói cùng nhau ngủ say vô cùng hài hòa.

Hạ Tử Lân bị đánh thức bởi mùi thơm của thịt nai mà Long Tử Nguyệt đang nướng trên giàn lửa nhỏ, tiếng mỡ nai nhỏ xuống ngọn lửa phát ra tiếng lép bép vô cùng vui tai. Hạ Tử Lân khẽ cử động thân thể ngồi dậy, cảm thấy toàn thân khỏe khoắn hẳn lên, tuy nội thương vẫn còn nhưng từng tế bào nhỏ bên trong cơ thể hắn dường như đã được thay mới, không còn đau đớn như lúc trước nữa.

Tầm mắt nhìn thấy con sói lông bạc đang co cuộn sát bên đống lửa mà sưởi ấm, cái lỗ tai lâu lâu còn ngoắc ngoắc trông vô cùng nhu thuận, ngoan ngoãn khác hẳn vẻ gầm gừ cắn người lúc đầu gặp mặt. Hạ Tử Lân vừa tính tĩnh tọa điều chỉnh nội thương bản thân, thì nghe Long Tử Nguyệt vẫn luôn đưa lưng về phía hắn cất giọng: "Tỉnh rồi thì ăn một chút đi, nội thương cũng không vì chậm điều tức mà trở nặng hơn đâu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.