Chương trước
Chương sau
" Trẻ con không có tội đâu " Giọng nói quen thuộc làm Nguyên Bình quay đầu nhìn theo, Triệu Tử Kỳ toàn thân nồng nặc mùi thuốc súng bước vào, không biết chuyện gì xảy ra chỉ nhìn thấy dưới góc áo của anh bị cháy một đoạn nhỏ.

" Bắt cóc một đứa trẻ cũng chỉ uy hiếp, chẳng trách 10 năm không ngóc đầu lên được "

Triệu Tử Kỳ vứt đi điếu thuốc đang dang dở trên tay xuống đất, vừa quay đầu nhìn Nguyên Bình liền nhíu mày.

" Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có gì to tát? "

" nói nhiều, bây giờ muốn một tay giao đồ một tay giao người hay đánh nhau? "

Cha của Ryan nhướng cao mày, từ túi áo rút ra một khẩu súng đã lên nồng, không nhanh không chậm mà kề vào cổ của Nguyên Bình, ông ta nhìn gương mặt biến xanh biến trắng của Triệu Tử Kỳ liền bật cười như một kẻ điên.

Nguyên Bình nhìn thấy Ryan cũng đã đến nơi, Anh mặc quần áo cao cổ dài tay màu đen, như vẫn không thể che được những vết trày xước trên khuôn mặt.

Gương mặt ấy bao ngày tháng không gặp đã gầy đi không ít, làn da nhợt nhạt xanh xao, khi Ryan quay đầu hai đôi mắt lại một lần nữa chạm vào nhau.

Cả hai con người hai suy nghĩ, như từ lâu đã có nhau trong lòng.

" Hay lắm, bọn mày là muốn đánh nhau "

" Con dấu đưa cho ông, đem Nguyên Bình, bình an vô sự " Triệu Tử Kỳ lên tiếng.

Ông ta nhìn cả hai người đàn ông năm lần bảy lượt ngăn cản mình điều xuất hiện cùng một lúc liền nhíu mày, mà trùng hợp thay

Cả hai người bọn họ điều chỉ xem trọng tên nhóc này, " Cần gì lợi danh, cần gì quyền lực, nếu hiện tại một súng bắn chết thằng ranh này xem như cũng thoả mãn rồi "

Ryan biết tình hình không ổn, Nhìn đôi mắt to tròn đáng nhìn chằm chằm vào anh, Ryan vô thức lại nhớ đến thiếu niên chết vì tai nạn xe mà anh đã mơ đến

Khẩu súng trên tay ông ta đã được khởi động, thời gian khi đó giống như tua chậm lại vài nghìn lần, Ryan có thể nhìn thấy rõ ràng khẩu súng bóp cò.



Hai tiếng nổ lớn đồng loạt vang lên bầu trời.

Cửu Chu, cách tay đắc lực của ông ta nhiều năm hiện tại đã một súng bắn xuyên đại não đối phương, trên đầu súng còn vang vảng khói thuốc.

Mà phát súng thứ hai vì đến sau, ông ta mất đà liền ngã xuống, khẩu súng đúng lúc hướng về phía của Triệu Tử Kỳ, anh ta còn chưa định hướng được gì thì một bóng đen đã nhào đến ôm chặt nhận lấy một viên đạn.

Ryan đã nhanh chóng nhào đến ôm lấy Nguyên Bình vào lòng, Anh quay đầu nhìn Cửu Chu, ông ta cất đi khẩu súng của bản thân.

" Một vị trí đã ngồi quá lâu, nên thay rồi "

Ryan như đã hiểu mà gật đầu, anh ôm lấy Nguyên Bình vào lòng mình thật chặt như sợ cậu biến mắt, Mà triệu Tử Kỳ bị đẩy ngã xuống đất.

Hai tay anh ướt đẫm máu tanh, Người trong lòng lại là người thương, Cửu Chu nhíu mi tâm tiến về phía Triệu Tử Kỳ " Mau đưa cậu ta đến bệnh viện, phát ngốc chờ đem chôn à? "

Triệu Tử Kỳ bị doạ sợ bị mắng chửi cũng ngây ngốc không hiểu, lòng anh như tơ vò rối mù cả lên,

Nhìn cậu được đưa lên xe cấp cứu.

Nhìn cậu được đẩy vào phòng mổ.

Lại nhìn cậu hôn mê trên giường bệnh

Một ngày, một tuần, một tháng.

Người trong lòng vẫn yên lặng không muốn trả lời, phải chăng là đang giận dỗi không muốn nhìn thấy anh? phải chăng là đối phương ghét bỏ anh.

Ngày ngày Triệu vĩnh kỳ vấn ngây ngốc ngồi bên giường bình, ngày ngày nhìn người trong lòng ốm thêm một chút thôi, lại ngày ngày bào chết trái tim anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.