" đứa trẻ này bao nhiêu lâu không gặp bây giờ so với cậu còn lớn hơn nhiều đấy " Triệu Tử kỳ đi về phía trước như một thói quen cũ sờ lên mái tóc bạch kim của cậu
" Không có đâu mà " Nguyên Bình vuốt lại mái tóc bị xoa đến rối tung kia lại mỉm cười, Ryan ở một bên chặc lưỡi hiện rõ ghét bỏ, chỉ là vài năm không gặp thôi là, làm như xa cách lắm ý
" mau lên xe bà ngoại rất nhớ con đấy " Triệu tử Kỳ đi về phía trước mở cửa trước sau đó, muốn quay lại bế Nguyên Bình những Ryan đã nhanh chóng giành trước.
trực tiếp đặt cậu ngồi ở ghế sao.
Nguyên Bình Liếc hắn một cái thân yêu, thầm nghĩ thường ngày tay chân cũng nhanh nhẹn như thế thì đã trách không biết bao nhiêu đòn roi rồi.
Tiểu bảo nhìn nhìn một lúc thì bất đắt dĩ ngồi bên ghế phụ cạch Triệu Tử Kỳ, cậu muốn ngồi với chủ nhân cơ, nhưng lại bị Ryan cướp mất rồi.
Người cậu tên Triệu Tử Kỳ này của Nguyên Bình tuổi tác cũng không còn trẻ, có lẽ là trên 40, nhưng lại mang theo gương mặt như một thiếu niên thực sự, nụ cười tỏa sáng hơn ánh ban mai, khiến cho không ít người gây ra sự nhầm lẫn.
Nguyên Bình thở dài một tiếng, đùa gì chứ Cậu ấy thời trẻ là một tay chơi không hơn không kém, chỉ là rửa tay gác kiếm rồi, cũng ra dáng vẻ của đàn ông trưởng thành không ít.
Nguyên Bình chìm vào suy nghĩ của bản thân lại phì cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-hoa-no-le-hac-hoa/3312837/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.