Giản Ninh mặc vào áo ngủ, mở cửa; cánh cửa cách vách cũng theo sát mở ra, cái đầu dưa nhỏ kia của An Hinh dò ra.
Không mang mắt kính to, không thắt bím tóc. Giản Ninh bỗng nhiên cảm thấy mặt cô rất nhỏ, lớn bằng bàn tay, đôi mắt lại rất lớn rất có thần, bộ dáng giống như còn rất xinh đẹp.
Hinh gia thấy đại cứu tinh, ngoan ngoãn mà chạy ra tới, trong tay còn cầm một cái bát trà lớn, thành kính mà giơ lên trước mặt Giản Ninh, vẻ mặt lấy lòng: “Giáo sư đại nhân xin thương xót, thưởng choe m ngụm nước ấm uống đi.”
Giản Ninh nhịn không được mỉm cười, thời điểm báo danh, thời điểm ăn cơm, thời điểm ở trong xe thấy cô chuyện trò vui vẻ với nam sinh, còn có bây giờ lúc này, cô nhóc này mỗi một lần đều giống như bất đồng, ách, độ hoạt bát tiến bộ một chút.
Giản Ninh nhìn xem đồ ở nhà của mình, lại nhìn xem đồ ra ngoài của An Hinh: “Chỉ uống nước à, rửa mặt làm sao bây giờ?”
“Không có việc gì, em chịu đến sáng mai về ký túc xá tắm rửa đi, hẳn là sẽ không lên men có mùi thúi.” An Hinh cúi đầu nghe ngửi chính mình, cũng thực bất đắc dĩ, hôm nay làm ầm ĩ một hồi, kỳ thật chính mình cũng rất ghét bỏ hảo sao. Nhưng mà hơn phân nửa đêm cũng ngượng ngùng quá phiền toái người ta. “Nếu không thầy có ấm nấu nước không? Cho em mượn một cái, ngày mai trả lại cho thầy.” Đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá mà.
“Có, em chờ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-hoa-keu-thu-tieu-the-qua-manh-hu/153049/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.