“Nhìn thấy người quen.” Hứa Dật tò mò mà ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, chỉ là ngoài cửa sổ xe một lưu lưu đầu dưa, với anh ấy mà nói không có gì khác nhau.
“Không.” Gặp mặt hai lần, không tính là người quen đi. Giản Ninh chỉ là cảm thấy, vài lần thấy An Hinh, cô nhóc này giống như một lần so với một lần càng hoạt bát. Thời điểm lần đầu tiên, nhìn còn tưởng rằng là một cô gái nhỏ bảo thủ thẹn thùng, vừa rồi cùng nam sinh kia cử chỉ còn rất thân mật, là người yêu rồi.
Giống như cô mới mười bảy so với cô bạn gái nhỏ kia của Cố Linh Lan còn nhỏ hơn ba tháng.
Sinh viên bây giờ, so với bọn họ khi đó còn lợi hại hơn.
“Tớ liền nói sao,cậu còn không có đi học, sao có thể đào lý khắp thiên hạ.” Hứa Dật thu hồi chân bắt chéo, ngồi xếp bằng ngồi ở trên ghế phó lái, lại hứng thú bừng bừng thò qua đầu tới, đôi mắt sau thấu kính lóe ánh sáng: “Nếu không chúng ta tới so bì, xem về sau đệ nhất giảng viên soái ca của là y học viện là cậu hay là tớ.”
“Tớ là giảng viên biên chế chính thức của y học viện, cậu là chuyên gia tớ mời đến toạ đàm, dựa theo khoa học mà nói, cậu không phải là giảng viên.” Giản Ninh mỉm cười, rất bình tĩnh mà trả lời Hứa Dật: “Đi thôi, làm quen văn phòng, tớ đưa cậu về bệnh viện, buổi tối không phải còn trực ban sao.”
Bác sĩ Hứa nghe xong nửa câu đầu, trong lòng oán niệm, phương pháp thực tiễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-hoa-keu-thu-tieu-the-qua-manh-hu/153044/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.