Các thị nữ khéo léo, nhẹ nhàng mang theo những bông hoa tươi còn vương sắc xuân cắm vào bình hoa. Dẫn đầu là thị nữ lớn tuổi nhất, Laura, bà tiến gần mép giường công chúa với dáng vẻ điềm đạm, tà váy khẽ động theo từng bước chân.
Trên chiếc giường ba tầng đệm mềm mại, một thiếu nữ đang say ngủ, vẻ đẹp kiều diễm còn hơn cả hoa.
Làn da thiếu nữ trắng như tuyết, khuôn mặt trái xoan thanh tú, sống mũi cao kiều diễm, đôi môi căng mọng ửng sắc hồng nhạt. Thế nhưng, vẻ bất an hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Đôi mày hơi chau lại, trán lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ như hạt sương mai.
“Công chúa,” thị nữ Laura nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nàng, khẽ gọi, “Công chúa, công chúa...”
Hàng mi dài rung khẽ, thiếu nữ dần mở mắt giữa tiếng gọi dịu dàng.
Đôi mắt hạnh nhân long lanh thêm phần ngây thơ cho gương mặt nàng, nhưng ẩn sâu trong đó vẫn là tàn dư của nỗi sợ từ cơn ác mộng vừa qua.
Thị nữ nâng công chúa dậy với sự chăm chút đầy thương cảm, giọng nói càng thêm dịu dàng, “Công chúa, có phải người vừa mơ thấy ác mộng không?”
“Đừng lo,” Laura khẽ vuốt tóc nàng, an ủi, “Mộng chỉ là điều trái ngược thực tại mà thôi.”
Thiếu nữ dần giãn mày, nở nụ cười nhạt như trấn an lòng mình.
Nàng đứng dậy, các thị nữ nhanh chóng chuẩn bị sẵn nước trong và khăn tay. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, nàng được thoa thêm lớp dưỡng da tinh tế.
Các thị nữ tất bật chuẩn bị, chẳng mấy chốc đã giúp nàng búi tóc gọn gàng và khoác lên chiếc váy lộng lẫy.
Hôm nay, nàng – công chúa của Vương quốc Kinh Cức – sẽ đến thăm cô mẫu, Hoàng hậu Bách Hợp quốc, và ở lại đó một thời gian.
Yvette thất thần bước ra khỏi cung điện, trong đầu vẫn quanh quẩn hình ảnh của giấc mơ quá đỗi chân thực.
Trong giấc mộng, những tảng đá khổng lồ từ trên núi lăn xuống, chẻ đôi đội quân hộ vệ. Những tên đạo tặc không rõ từ đâu xuất hiện, thẳng tay tàn sát các thị nữ của nàng. Máu nóng văng lên, cảm giác ghê rợn như thật. Đôi mày Yvette bất giác nhíu lại, lòng nàng không khỏi bất an.
Phụ vương, mẫu hậu cùng huynh trưởng đã chờ nàng tại tiền điện.
Yvette chỉnh lại váy, bước lên cáo biệt bọn họ. Cả gia đình lưu luyến không nỡ rời, tiễn Yvette lên xe ngựa trước cổng cung.
Từ cửa sổ xe, Yvette nhìn một lần cuối bóng dáng người thân và cung điện nguy nga của Kinh Cức vương quốc. Rồi nàng khẽ buông màn xe, ánh mắt trở nên mờ mịt, tâm tư nặng nề.
Từ nhỏ, nàng đã yếu ớt, khác biệt giữa một vương quốc nơi ai cũng dũng mãnh thiện chiến. Như một con cừu lạc giữa bầy sói, nàng luôn là điểm yếu trong mắt người khác.
Gần đây, Kinh Cức vương quốc có dấu hiệu bất ổn. Nàng được gửi đến nước láng giềng với danh nghĩa làm khách, nhưng trong lòng nàng hiểu, đây là một cuộc lánh nạn.
Đoàn người hơn trăm người lặng lẽ tiến bước, không phát ra một âm thanh nào. Dù được chuẩn bị chu đáo, hành trình vẫn không thể sánh với sự an nhàn nơi cung điện.
Trải qua hai ngày gian khổ, đến ngày thứ ba, Yvette đã lộ vẻ tiều tụy. Thị nữ Laura thấy vậy không đành lòng, đề nghị:
"Công chúa, hay xuống xe nghỉ ngơi một chút? Đi lại thư giãn sẽ tốt hơn."
Yvette gật đầu đồng ý. Xuống xe, nàng cảm nhận ngay không khí mát lành từ gió xuân mang theo hương cỏ non. Thật dễ chịu hơn nhiều so với mùi hương ngột ngạt trong xe ngựa.
Không đi quá xa, nàng chỉ tản bộ gần xe. Binh lính cẩn thận bảo vệ quanh nàng, trong khi Laura dâng một ly trà ấm.
Nhưng đúng lúc Yvette nhấp trà, đôi mắt nàng đột nhiên trợn lớn. Chén trà rơi khỏi tay, bởi khung cảnh trước mặt giống hệt ác mộng nàng đã thấy.
Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Từ sườn núi, đá lớn lăn xuống, tiếng ầm ầm như sấm rền. Đội trưởng kỵ sĩ lập tức thổi còi cảnh báo:
"Địch tập kích ——! Bảo hộ công chúa!"
Bụi mù tung bay, che khuất bóng dáng những kẻ áo xám đang lao đến. Laura nhanh chóng kéo Yvette lên xe ngựa, hô lớn:
"Không sợ, công chúa, chúng ta sẽ không sao!"
Xe ngựa lắc lư điên cuồng, kéo Yvette cùng Laura lao nhanh thoát thân. Trong hỗn loạn, Yvette nhớ lại cơn ác mộng và hình ảnh thủ lĩnh kẻ thù – một người đàn ông với ánh mắt độc ác cùng b.í.m tóc dài. Không kiềm chế nữa, nàng hét qua cửa sổ:
"Tên có tóc b.í.m là thủ lĩnh của bọn chúng! Giết hắn!"
Nhưng xe ngựa chẳng chạy được xa. Tiếng va chạm lớn vang lên, xe bị hất lật nghiêng. Sau vài vòng lăn lộn, xe mới dừng lại, vỡ nát. Laura và Yvette may mắn không bị thương nặng nhờ ma pháp bảo vệ.
Bên ngoài, những kẻ áo xám đang đến gần. Laura rút con d.a.o bên người, kiên định nhìn Yvette, "Công chúa, hãy sống sót!"
"Không!" Yvette nắm c.h.ặ.t t.a.y Laura, "Bọn họ muốn tiến về phía Đông. Phải báo tin về để anh trai kịp chuẩn bị cẩn thận!"
Ngay khi nói xong, nàng nhặt hòn đá đánh ngất Laura, giấu thị nữ trong xe ngựa hỏng, rồi chạy đi để dẫn dắt truy binh.
Tuy nhiên, thân thể yếu ớt không cho phép nàng đi xa. Trước khi gục ngã, nàng nghe rõ tiếng hô vang:
"Kinh Cức công chúa ở đây!"
Bóng tối bao trùm, hiện thực và ác mộng hòa làm một trong tâm trí nàng.
“Công chúa! Công chúa!”
“Công chúa!”
Tiếng cười man rợ vang lên, đám thổ phỉ lao về phía công chúa đang nằm bất tỉnh trên mặt đất, ánh mắt đầy tham lam.
Ngay sau đó, trời bỗng nhiên tối sầm lại.
Gió mạnh cuốn theo đất đá, bụi bay mù mịt. Một vài tên trong bọn chúng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên —
Chỉ thấy bầu trời bị chiếm lĩnh bởi một con rồng khổng lồ, toàn thân đen nhánh, với ánh mắt lạnh lùng như băng và những chiếc răng sắc nhọn.
Tên đạo tặc gần nhất, mắt đỏ ngầu vì hưng phấn, vươn tay bẩn thỉu về phía công chúa. Gã nghĩ, công chúa sẽ là của mình, và phần thưởng cũng sẽ thuộc về gã!
Nhưng chưa kịp chạm vào tà váy của công chúa, một lưỡi d.a.o sắc bén từ trên không trung xẹt qua, chẻ đôi gã chỉ trong nháy mắt.
Cú ra tay nhanh như chớp, chỉ thấy nửa thân của gã rơi xuống đất, khuôn mặt vẫn còn mang theo biểu cảm tham lam và vặn vẹo của giây phút cuối cùng.
Máu văng ra, b.ắ.n vào góc váy của công chúa.
Không phải là lưỡi dao, mà là móng vuốt sắc bén của một sinh vật mạnh mẽ.
Một tên thổ phỉ khác, sợ hãi, ngồi phịch xuống đất, quần hắn ướt đẫm.
“Rồng...” Hắn run rẩy, thì thầm tên của sinh vật khủng khiếp.
Con rồng chuyển hướng, ánh mắt lạnh lùng và tàn nhẫn. Nó dễ dàng chộp lấy công chúa từ mặt đất.
Rồng vỗ cánh, cuốn theo gió mạnh, đá vụn bay tứ tung, đám thổ phỉ còn lại bị cuốn vào, ngã lăn tứ phương.
Đá sắc nhọn cắt qua quần áo và làn da của chúng, phải một lúc lâu sau, chúng mới dám ngẩng đầu lên nhìn.
Con rồng đã biến mất trong không trung, chỉ còn lại xác c.h.ế.t bị chẻ đôi trên mặt đất, chứng minh rằng tất cả những gì vừa xảy ra không phải là một giấc mơ.
{đọc ủng hộ nhà editor Hân Nghiên Lâu trên MonkeyD thay vì đọc ủng hộ page ăn cắp up lậu nha mọi người <3}
=====Lời tác giả:
Chương đầu có thể ngắn, nhưng sau ba chương đầu, độc giả sẽ không thể bỏ qua! Hãy đọc thử nhé!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]