Sau cái chuyện ở con hẻm, Lộc Lâm Linh yên tĩnh trong vòng hai ba ngày, cuối cùng cũng đi nhập học. "Dì, buổi sáng tốt lành." Lục Dương canh đúng thời gian đứng chờ ở cửa. "A, Dương Dương, đang chờ Linh Linh sao." Bà Lâm mở cửa, bỏ rác ngay chỗ cửa. Quay người vào nhà, hô to: "Lộc Lâm Linh, con mau nhanh lên, ngày đầu tiên đi học nên đi sớm một chút! Ở trong phòng làm gì mà lâu dữ vậy!" Bà Lâm trở về phòng cầm hai cái bánh bao, cười tủm tỉm với Lục Dương: "Linh Linh nói cháu thích ăn bánh bao, mau cầm lấy ăn đi." Lục Dương cầm lấy bánh bao: "Cám ơn dì." Bà Lâm nhìn cậu bé trước mặt cầm lấy bánh bao, tay và cả người rất là trắng nõn, thật là một đứa trẻ rất đẹp, nhìn qua nhìn lại vẫn cảm thấy rất đẹp. "Đi, đi thôi!" Lộc Lâm Linh vội vàng chạy ra ngoài, trên trán còn dính chút phấn thơm, kéo cặp sách của Lục Dương chạy xuống lầu. "Đợi đã." Lục Dương quay người, lấy cái bịch rác. Xuống lầu, vứt bịch rác, Lục Dương ăn hai cái bánh bao, chỉ chỉ cái trán của Lộc Lâm Linh. Lộc Lâm Linh giơ tay gạt một cái, cười hì hì nói: "Hôm nay khai giảng, phải đứng trên sân tập rất lâu, phải bảo vệ một chút mới được an toàn." "Thôi, an ủi một chút đi." Lộc Lâm Linh nhìn Lục Dương. Gương mặt lạnh lùng, lại nhớ tới mấy ngày trước số tiền của cô bị mất vào tay người khác, cô hít một hơi thật sâu. Cố gắng đè ép xuống cuống họng nói: "Từ khi sinh ra cậu đã có mọi thứ có sẵn, làm sao hiểu được kiểu người sống chỉ biết dựa vào bản thân mình." "Lại nói, cậu về sau đừng mặc đồ trắng được không, thật chói mắt!" "Ừ." Hai người sóng vai nhau đi đến trường học, hôm nay trên đường đa số là những người mặc đồng phục học sinh, bọn họ còn chưa nhận ra bộ dáng mặc đồng phục của họ rất nổi bật. Đặc biệt là Lục Dương, tóc đen, khuôn mặt trắng như sứ, đôi môi đỏ mọng, mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo màu lam, mở hai cúc áo, khăn quàng đỏ quấn trên ngực một cách tùy ý, quần tây thể thao màu xám, đôi chân thẳng tắp, quả là một cậu bé đẹp trai. Đến phòng giáo vụ của trường, biết được hai người học chung một lớp, Lộc Lâm Linh nhìn Lục Dương cười ngây ngốc, Lục Dương liếc nhìn qua, nghĩ thầm "Đúng là đồ ngốc." Hai người đi theo cô giáo đến lớp, và giới thiệu bản thân, số lượng trong lớp là số chẵn, vóc dáng của hai người tương đương nhau lại còn cao nhất lớp, nên phải ngồi cùng bàn ở cuối lớp. Kết thúc lễ khai giảng, các học sinh lớp sáu với tư cách làm anh, làm chị trong trường, bọn họ biếng nhác đứng xếp hàng trở về phòng học. Hành lang ở phòng học lập tức náo nhiệt. "Lộc Lâm Linh, trong lớp chúng ta đã có ba người tên là Linh Linh, cậu sinh tháng mấy, để bọn mình sắp thứ tự?" Người nói chuyện với Lộc Lâm Linh là người ngồi trước cô, tên là Trần Tư Tư, cậu ấy không có trùng tên, tóc ngắn hơi mập. "Sinh tháng ba, là một con cừu nhỏ thẳng thắn và nhiệt tình." "Vậy cậu sẽ đứng thứ nhất, về sau liền gọi là Đại Linh, ở đây người từng đứng thứ nhất, Triệu Linh, sinh tháng sáu, Song Tử, đứng hàng thứ hai." Trần Tư Tư đang ngồi bỗng đứng lên, ôm người bên cạnh. "Còn người đứng bên cạnh tớ đây, Tiểu Linh Linh. Một chú cua nhỏ hiền lành và đáng yêu." Lộc Lâm Linh ngẩng đầu nhìn nữ sinh đứng trước bàn, gầy gò nho nhỏ, vóc dáng lại giống với cô vào lúc ba năm trước. "Xin chào, tớ tên là Hứa Chi Linh." Hứa Chi Linh giơ tay chào hỏi, thẹn thùng cười cười. "Xin chào, rất nhỏ a!" Lộc Lâm Linh nhìn chằm chằm đối phương, nhịn không được cảm khái. Người bên cạnh đang ngồi ngay tại chép thời khoá biểu, nghe được câu này liền dừng bút. Lục Dương nghĩ nghĩ, người này thật sự thích nói chuyện, người ta bắt chuyện cũng không chịu chào hỏi. "Ha, đúng là di truyền từ gia đình." "Tên này ăn còn không thua kém tớ, nhưng cũng không lâu dài được đâu. Này, sắp bắt đầu tới tiết học rồi, cùng đi nhà vệ sinh đi!" Trần Tư Tư kéo Lộc Lâm Linh đứng dậy. Vì vậy, nhìn Trần Tư Tư kéo Tiểu Linh, bên phải kéo lấy Đại Linh, từ phòng học đi ra ngoài bằng cửa sau. Lục Dương nhìn thoáng qua bộ dáng của ba người không giống nhau, cúi đầu sửa sang sách vở cho tiết học sau. Anh liếc chiếc cặp bên cạnh treo trên ghế, yên lặng mở ra, đem sách toán và bút, thước, đặt lên bàn. Buổi chiều học thể dục. Giáo viên thể dục yêu cầu tất cả học sinh chạy một vòng bốn trăm mét, liền có thể hoạt động tự do. Lộc Lâm Linh và ba người bạn mới quen nhanh chóng tìm được một bóng cây, và ngồi yên ở dưới đất vừa ăn vừa nói chuyện. Ở phía trước là sân bóng rổ, một số nam sinh trong lớp rủ nhau chơi bóng rổ. Lục Dương cũng ở đó. Trần Tư Tư vỗ vai Lộc Lâm Linh hỏi: "Trước đây cậu và Lục Dương có quen biết hả?" Lộc Lâm Linh mút ngón tay, trả lời một cách hững hờ: "À, hai bọn tớ sống đối diện, cậu ta đến từ thành phố Dương." Hứa Chi Linh đột nhiên hét lên "A", kéo tay áo Lộc Lâm Linh: "Ghi bàn rồi kìa." Trên sân bóng, Lục Dương vừa ghi bàn, đang dâng cao đánh bóng các đầu thủ, sau đó tiếp tục chạy chậm, nhìn chằm chằm người đang dẫn bóng. Trong sân bóng rổ ngoài trời, một nam sinh đang chơi bóng một cách ngông cuồng, quần áo và tóc đều ướt đẫm, thỉnh thoảng sẽ có tiếng vỗ tay nhiệt liệt bởi vì ghi bàn. Lộc Lâm Linh đứng dậy vỗ vỗ váy, đi vứt rác, nhìn tên xấu xa bị mọi người bao quanh, cậu ta cũng rất nhanh chóng làm quen với người ta mà, sao lúc đó lại bày bộ mặt thối đó trước mặt cô, hừ! Học xong tiết thể dục, cô quay về phòng học cho tiết học tiếp theo. Lục Dương cùng đám nam sinh chơi bóng rổ lề mà lề mề kéo về phòng học, người bên cạnh ngồi xuống. Hẳn là vừa đi nhà vệ sinh rửa mặt, mặt cùng tóc đều ướt sũng. Lộc Lâm Linh cố ý di chuyển ghế ra ngoài một chút, nhìn cái bảng đen, bộ mặt ghét bỏ nói: "Hôi mồ hôi quá đi!" Tan học. Cán bộ thể thao Trịnh Nguyên Đạt quay người đi đến trước bàn Lục Dương: "Chơi bóng nữa không?" "Không chơi, về nhà." Anh liếc nhìn người bên cạnh đang thu dọn cặp sách. "Vậy thì lần sau đi." Sau khi Lộc Lâm Linh tạm biệt Trần Tư Tư, hai người gần như đứng dậy cùng lúc, chân trước chân sau bước ra khỏi lớp. Hai người một đường im lặng đi đến cổng trường. Tan học, ở trước cổng trường có rất nhiều người và những người bán hàng rong. Lộc Lâm Linh nhìn phía hàng rong có bán bánh kếp, sờ cái túi tiền, tiền tiêu vặt của hôm nay đã xài hết rồi. Lại nhìn người bên cạnh, lôi kéo cái cặp sách. Lấy lòng Lục Dương hỏi: "Lục Dương, cậu còn tiền không, chúng ta đi ăn cái bánh kia được không?" Lục Dương tiến lên một bước, gạt cái tay nhỏ bé của cô đang lôi kéo, lạnh lùng nói: "Tớ nhớ trong tiết thể dục cậu đã ăn rồi mà, bộ cậu là con trâu hả, có bốn cái dạ dày." Cô tức giận cho đến khi về nhà. Bà Lâm nhìn thấy con gái trở về, trong lòng bà cao hứng định hỏi thăm con gái cảm thấy bạn học mới và giáo viên như thế nào, có dễ ở chung không. Bưng một đĩa nho mới rửa sạch, đã nhìn thấy con gái vào phòng, bực bội ném cặp sách. "Sao vậy? Ăn nho không?" "Ăn cái gì mà ăn, con cái gì cũng không ăn hết!" "Nếu không ăn, thì mẹ đem đưa cho Lục Dương." "Ăn! Tất cả đều là của con, không được cho cậu ta!" Bà Lâm nhìn bộ dáng tức giận ăn nho của con gái, không phải thời gian này đang rất tốt sao, sao lại gây chuyện nữa rồi? Sau đó xoay người ra ban công tưới hoa. Còn ở phía bên Lục Dương lúc đi vào cửa liền bỏ cặp xuống, chạy vào nhà vệ sinh, chỉ chốc lát sau, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi sen cùng tiếng ầm ầm của máy giặt. Cứ như vậy, buổi sáng Lục Dương vẫn như cũ chờ ở cửa, mỗi ngày hai người đều cùng nhau đi học, nhưng bầu không khí vẫn là đông cứng. Ngược lại bà Lâm rất kỳ quái, mỗi sáng đều vứt rác ở cổng nay lại không thấy nữa. Đến thứ sáu, đã kết thúc tuần đầu tiên của học kỳ mới. Có "Chị Tư" cùng "Tiểu Linh Linh" âm thầm trợ giúp, Lộc Lâm Linh trên cơ bản đã biết hết mọi người ở trong lớp. Lộc Lâm Linh dựa vào ghế, Trần Tư Tư quay người truyền sách bài tập xuống, hỏi: "Đại Linh, cuối tuần cậu có làm gì không?" Lộc Lâm Linh đang chép bài tập về nhà. "Ài, chị Tư, chị chắn tầm mắt tớ rồi. Triệu Thành! Cậu đừng xóa bảng nhanh như vậy." Triệu Thành là người có vóc dáng cao nhất trong lớp, cậu ấy ở trong đội bóng rổ, tay dài chân dài, trong một tuần cậu ấy và Lục Dương đã trở thành bạn trên sân đấu: "Cậu mượn vở của Lục Dương mà chép đi, tớ trực nhật xong còn phải đi luyện tập." Sau khi lau xong một chữ cuối cùng, vội vàng chạy ra ngoài không còn thấy bóng dáng đâu. Lộc Lâm Linh định mở miệng mượn vở của Trần Tư Tư, đã nhìn thấy người bên cạnh đưa vở qua, các góc được ép rất gọn gàng, nét chữ rất đẹp, giống như đã luyện qua thư pháp, dù sao hoàn toàn không giống chữ của con trai chút nào. Lộc Lâm Linh bên cạnh vừa chép vừa nói chuyện với Trần Tư Tư: "Cuối tuần này mẹ tớ sẽ dẫn tớ đi xem lớp sáng tác." "Ồ, tớ sẽ cùng Tiểu Linh Linh đến nhà sách mua sách, vậy hẹn gặp lại tuần sau, tạm biệt." Ba mẹ Trần Tư Tư và Tiểu Linh Linh sống ở cùng khu và sống rất gần nhau. "Ừ, gặp lại." Lộc Lâm Linh chép xong bài tập về nhà, thu dọn sách vở và đóng cặp, người bên cạnh cũng đứng dậy. Hai người một trước một sau đi tới, Lộc Lâm Linh đi ở phía trước, con mắt nhìn xung quanh. Đột nhiên có một bì nhựa ở trước mặt cô lắc qua lắc lại, bên trong chứa hai cái bánh kếp, còn bốc hơi nóng, bay nghi ngút mùi hành lá. "Ừ, tớ đã nói ăn rất ngon mà, cậu ăn không?" Cô vừa thổi vừa nhai thức ăn trong miệng. "Không muốn, toàn là dầu." Giọng điệu đầy ghét bỏ. Lộc Lâm Linh quay đầu liếc mắt nhìn anh, sau đó ăn một cách vui vẻ. Lục Dương đút tay vào túi, nhìn cái đuôi ngựa lắc qua lắc lại theo những bước chân vui mừng của cô, cảm thấy đám mây buồn bực ở trong lòng của mấy ngày nay cũng đã tan đi, ngẩng đầu nhìn mặt trời, nghĩ thầm bầu trời hôm nay coi như không tệ, không khí mùa thu, khí trời nhẹ, mây nhẹ. Không biết lúc nào đã học hết nửa học kỳ, học sinh bắt đầu mặc đồng phục mùa thu. Một cơn mưa thu qua đi, thời tiết lại lạnh một chút. "A, owe." Cô lại lau hết một bao khăn giấy. "Lục Dương, cậu còn khăn giấy không?" Đối với những người có nước da sẫm màu, khi họ đỏ mặt đều sẽ không nhìn thấy, lúc này gương mặt cô bắt đầu hơi trắng bệch, cái mũi đã ửng đỏ. Từ trong túi xách lấy ra hai gói khăn giấy. "Dương Dương của chúng ta đúng là thiên sứ." Lấy khăn giấy, Lộc Lâm Linh vui vẻ nhìn anh, giọng khàn khàn. "Cậu uống thuốc gì mà không thấy tốt lên chút nào vậy?" "Mẹ tớ cho uống thuốc Đông Y, nói là không có hại thân thể, nhưng hiệu quả sẽ bị chậm." Nói xong lại rút ra một tờ khăn giấy, bắt đầu lau nước mũi. Lục Dương nhìn cô lau nước mũi, lại dùng sức lau hai lần, không phải cái mũi của mình sao, sao lại dùng sức như vậy. Nhìn khăn giấy lau nước mũi bỏ ở trong ngăn kéo, nói với giọng điệu ghét bỏ: "Thật bẩn." Lộc Lâm Linh cầm khăn giấy mềm mại thơm tho, vốn đang đắm chìm trong dòng cảm xúc, lập tức nhét khăn giấy vào cặp sách, một cước đá vào chân ghế bên cạnh. Cạch một tiếng, Trần Tư Tư quay đầu nhìn thoáng qua, nghiêm mặt nói: "Mọi người nên có trách nhiệm giữ gìn tài sản công cộng." Lục Dương chỉnh cái ghế cho ngay ngắn lại, thầm nghĩ bình thường ăn những thứ kia thật sự không vô ích. Khai giảng chưa được bao lâu, bà Lâm thấy Lục Mạn thỉnh thoảng cũng về muộn, mà Lục Dương lại không nghiêm túc ăn cơm, thế là bà cùng Lục Mạn thương lượng, để Lục Dương ăn ở nhà của bọn họ. Lục Mạn cũng không có chú ý đến, cảm thấy làm kiểu này quá tốt rồi, thế nhưng hơi thấy xấu hổ vì bà Lâm không chịu nhận tiền, thế là lúc mua đồ cho Lục Dương, thì cũng sẽ mua cho Lộc Lâm Linh một phần. Cuối tuần, Lộc Lâm Linh mặc áo khoác mới do Lục Mạn tặng, cô không ngừng soi gương, và cảm thấy mình rất là đẹp. Bà Lâm bưng đồ ăn bỏ lên trên bàn, cởi tạp dề, nói với chồng đang ngồi trên sô pha xem tivi: "Anh nhìn con gái của anh xem, mặc có một cái áo, có cần phải soi gương lâu như vậy không?" Lộc Thành Quốc dùng điều khiển từ xa tắt tivi, đứng dậy giúp vợ bưng thức ăn, bày bát đũa. "Con gái của chúng ta mặc vào rất đẹp." "Chẳng phải chỉ là một cái áo. Còn không phải là do tôi ngày nào cũng mua thức ăn nấu cơm sao." Giọng nói có chút chua chát. "A, là nhờ tay nghề của bà mà con bé mới chiếm được tiện nghi." Lộc Thành Quốc cúi đầu ngửi thấy mùi thức ăn trên bàn, một bên thì ôm bà Lâm, một bên gọi con gái ở trong phòng ra ăn cơm. Một nhà ba người trên bàn ăn. Lộc Thành Quốc gắp một cái đùi gà cho bà Lâm, rồi hỏi chuyện trường học của Lộc Lâm Linh. Lộc Lâm linh tranh tủ gắp một cái đùi gà khác, vừa gặm đùi gà vừa kể lại tất cả những chuyện vui mà cô nghe được từ Trần Tư Tư. Đem hai vợ chồng chọc cho cười nghiêng ngả, một bữa cơm thật náo nhiệt. Cơm nước xong xuôi, Lộc Lâm Linh liền lén chạy đến tòa nhà đối diện. Qua nửa học kỳ, điểm số dần dần được tiết lộ. Lục Dương không hổ là người nhảy cấp, các bài kiểm tra của anh đều đạt điểm tối đa, trở thành học trò yêu quý của các giáo viên. Đặc biệt là môn Anh, trên lớp còn có thể nói bằng tiếng anh với giáo viên dạy tiếng anh, làm cho các bạn trong lớp đều kinh ngạc. Tiếng Anh là chuyên ngành của Lục Mạn, mặc dù bình thường cho tới bây giờ không cố ý dạy cho con trai, nhưng cũng có thể mưa dầm thấm đất. Trong nhà của Lục Dương có rất nhiều tạp chí của nước ngoài, và cả phim nước ngoài. Vừa là bạn cùng bàn vừa là bạn hàng xóm, Lộc Lâm Linh vừa vui vừa buồn. Vui chính là khi làm bài tập về nhà luôn có mẫu để tham khảo, buồn chính bài thi của hai người lại trái ngược. Cũng may, thi trung học cơ sở không dựa vào thành tích, Lộc Lâm Linh cũng không quan tâm ánh nhìn đồng tình của các bạn trong lớp. Lộc Lâm Linh cầm bài tập đi vào, chào hỏi Lục Mạn, nhân tiện còn thể hiện biểu cảm mình rất thích cái áo khoác này, rồi bước vào phòng của Lục Dương. Lục Dương dựa vào đầu giường đọc cuốn tạp chí nước ngoài. Đặt bài tập lên bàn, vô cùng thành thạo mở cái cặp sách bên cạnh, lấy ra sách bài tập, bắt đầu chép bài. Nhìn người bên cạnh đang nhàn nhã đọc tạp chí, Lộc Lâm Linh nghi ngờ hỏi: "Cậu đọc có hiểu không?" Đối phương ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp: "Cậu chép bài tập, chứng tỏ môn ngữ văn cậu không hiểu." Lộc Lâm Linh tức giận cầm bút xóa ở trên bàn ném lên người đang nằm ở trên giường. Mục tiêu lớn, khoảng cách lại gần. Bút xóa va vào vai, rất đau. Lục Dương đứng dậy cầm bút xóa đặt lên bàn. Cửa mở, Lục Mạn đem những quả lê đã sạch đưa cho Lục Dương. Ánh mắt nhìn vào trên người hai đứa nhỏ, mỉm cười nói: "Hai đứa mặc cái áo khoác này trông rất đẹp. Mỗi đứa ăn một quả lê đi, mùa thu ăn lê rất tốt." Nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài. Lục Dương cúi đầu nhìn xuống cái áo khoác đen của mình, lại nhìn cái áo khoác màu hồng của Lộc Lâm Linh, cùng một nhãn hiệu thể thao. Lục Mạn đã mua cái áo khoác vào tuần trước, cũng mua cho Lộc Lâm Linh, thì ra áo khoác của hai người cùng kiểu dáng nhưng khác màu. Không biết làm sao, Lục Dương đột nhiên nhớ tới những gì mà tên côn đồ tóc vàng đã từng nói ở trong hẻm. "Bạn gái nhỏ." Cúi đầu xuống, rõ ràng là chỗ của mình, lại không biết nên động tay động chân ở đâu. Lộc Lâm Linh cắn một miếng lớn của quả lê, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Về sau đây chính là đồng phục Song Lộc (Lục),ha ha!" Nói một cách hứng khởi còn làm các động tác. Lục Dương khôi phục tinh thần ngay lập tức, sau đó đáp lại bằng một ánh mắt "Ngốc".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]