#editor: may18
#Thuanchu
~:;(∩"﹏"∩);: ~:;(∩"﹏"∩);: ~:;(∩"﹏"∩);: ~
Thực ra Tần Mặc có một đôi mắt đẹp: mi cốt cao, hốc mắt sâu, có chút sắc xảo của hỗn huyết. Nhưng ngày thường rất ít khi Trì Nghiên nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Mặc, bởi khí thế trên người anh cứ tạo cho cô một cảm giác áp bách, khiến cô không sao dám đối điện với anh.
Nhưng ở trong mơ Tần Mặc lại rất khác, ánh mắt anh trong suốt, trong như hồ nước ở sâu trong rừng rậm. Trì Nghiên nhìn chăm chú chàng trai trong sảnh, nhất thời bỗng quên cả phản ứng, sau đó cô nghe được anh ta mở miệng.
Anh nói, tỉnh tỉnh.
Trì Nghiên chỉ cảm thấy có gì đó vỗ vỗ nhè nhẹ lên mặt mình. Cô mở cặp mắt mông lung chậm rãi thanh tỉnh lại, sau đó cô gặp được Tần Mặc chân thực.
"Anh..."
Gương mặt Tần Mặc phóng đại trước mắt này cực kỳ trùng khớp với chàng trai văn nhã tuấn tú kia, đến ngay cả biểu tình nhíu mày cũng không lệch đi đâu được, Trì Nghiên níu chặt lấy tay anh lập tức muốn hỏi anh trước kia có phải đã từng làm gia sư cho cô không ——
Nhưng mà ngẫm lại, trong mơ sao có thể là thật chứ? Anh lớn hơn cô tận 7 tuổi, khi cô 17-18 tuổi thì anh cũng đã 24-25, dựa theo tin tức của truyền thông, khi ấy anh đã sớm kiếm được xô vàng đầu tiên trong sự nghiệp của mình, sao có thể đi làm gia sư cho cô chứ?
"Anh về rồi à." Quẹo sang chuyện khác ngay tắp lự, trên sopha Trì Nghiên từ tư ngồi dậy.
"Sao lại ngủ ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-chu/1247913/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.