Edit: Bongbong_nbo
Kẻ lỗ mãng và Tưởng Thăng đều chết.
Một người là nông dân bần khổ, một người là phần tử trí thức hồi hương.
Không sinh ra giống nhau, nhưng địa vị giống nhau, ngay cả cách chết cũng không thể nói là quá giống nhau.
Kẻ lỗ mãng bò rạp trong bùn đất, và gần kề mình có bốn mươi bảy chiến hữu cùng nhau cầm bao thuốc nổ xông về hướng doanh trại địch.
Tưởng Thăng ngồi ở sau pháo đài, mỗi một phát đạn đều cắt đứt rất nhiều sinh mệnh giống như mình.
Nhưng bọn họ cuối cùng vẫn chết hết.
Một người bắn tung lên trời, phát hiện mặt trăng thực ra chạm tay có thể tới.
Một người ngửa mặt ngã xuống, càng lúc càng xa với mặt trời.
Kẻ lỗ mãng trước tiên nghĩ tới gia đình của mình.
Thời kỳ nghèo khổ, người trong nhà cần cù năm này qua năm nọ, nhưng cuộc sống chật vật năm sau còn hơn năm trước.
Chính phủ đồng ý làm rất nhiều, nhưng không có mấy cái được thực hiện.
Về sau người mình tới, hắn liền đi theo.
Về sau nữa, giặc ngoại xâm xâm phạm quốc gia chúng ta, chiếm cứ đất đai của chúng ta, giết người thân của chúng ta ——
Quốc gia đã không còn, còn muốn tuyên bố vì nhân dân?
Da đã không có, lông còn mơ tưởng không bị cạo đi?
Tiếp sau đó, Tưởng Thăng nghĩ tới quá khứ của mình.
Giàu sang phú quý, trách nhiệm quyền lực.
Hắn từ nhỏ lớn lên trong đó, mặc dù biết có sâu mọt, nhưng mà phần lớn mọi người đều là vì tốt cho quốc gia. Nhưng mà cuộc sống của mọi người càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-bach-hoang-quan/456884/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.