Chương trước
Chương sau
Edit: Bongbong_nbo
Lương Hữu Bác nhanh chóng ý thức được bản thân không nén được mà biểu lộ ra một chút cảm xúc.
Ông thầm giật mình, lại không đem cảm xúc đã biểu lộ ra thu hồi về nữa, mà vẫn duy trì tư thế như vậy nhìn Giang Hưng.
Ông cảm thấy người ngồi ở trên nền nhà chờ một lát có thể sẽ rơi lệ.
Nhưng trên thực tế chẳng hề có.
Người ngồi ở trên nền nhà chỉ bình bình tĩnh tĩnh lại có phần ngơ ngẩn nhìn vào ông.
Đến đây đã đủ rồi.
Tiền Bách Tâm lúc này quả quyết lên tiếng: ''Cắt!''
Ông vừa muốn nói ''Rất tốt, qua rồi!'', lại nhớ tới một việc, xoay mặt hỏi nhân viên công tác ở bên cạnh: ''Quay ổn chưa?''
Bởi vì trước đó thất bại quá nhiều lần, lần này, nhân viên công tác kỳ thực chẳng hề để tâm lắm, chỉ vô cùng buồn chán mà nhìn hai người quay phim ở trong cảnh quay, kết quả lần này còn xem đến xuất thần, ngay cả mình đang làm việc cũng quên mất. Bây giờ bị lời nói của Tiền Bách Tâm làm bừng tỉnh, xem một cái còn ra mồ hôi cả người, vội vàng xem máy quay trong tay mình, sau khi phát hiện máy móc ổn định, cuối cùng cũng đem trái tim treo lơ lửng hạ xuống.
Anh ta thoáng cái che giấu sự khẩn trương của mình, sau đó mới nói: ''Quay rất tốt, Tiền đạo diễn!''
Tiền Bách Tâm đem hình ảnh quay được tua lại từ đầu xem, xem đi xem lại mấy lần, lúc này mới gật đầu, cao giọng nói: ''OK, cảnh này qua rồi!''
Lương Hữu Bác dừng lại sau câu nói của Tiền Bách Tâm, nhanh chóng thay đổi biểu cảm đến trạng thái bình thường.
Nhưng Giang Hưng ngồi ở trên nền nhà bởi vị nhập vai quá mức, nhất thời còn hơi ngẩn ngơ, qua một lúc mới dùng tay đè xuống mặt đất, chống giữ bản thân đứng lên.
Cảm giác của Giang Hưng lúc này cứ giống như người rất lâu rồi không có vận động đàng hoàng, thoáng cái chạy xong một cây số —— loại cảm giác tinh thần và cơ thể cùng nhau kéo căng sau đó mới thả lỏng.
Mặc dù mệt mỏi tuôn ra từng cơn, nhưng có lẽ càng nhiều hơn là sảng khoái và nhẹ nhõm.
Lúc này, Giang Hưng nhìn sang Lương Hữu Bác.
Lương Hữu Bác lúc này, mặt vẫn cứ không biểu cảm, nhưng đây chẳng qua là dáng vẻ bình thường của ông mà thôi, chẳng hề đại biểu cho cảm xúc thực tế lúc này của ông. Trên thực tế, bây giờ ông còn có phần muốn khen ngợi hậu bối đối diễn với mình một chút —— cảnh bùng nổ vừa rồi quả thực tuyệt vời, nhất là cuối cùng còn kéo theo cảm xúc của ông!
Nhưng Phương Nghiêm Phong bảo ông tới là làm khó dễ, lúc này ông khen Giang Hưng, sau này truyền ra, không phải buồn cười sao.
Thôi, hãy cứ lần sau có cơ hội đi... Lương Hữu Bác hơi do dự một chút, nghĩ có chút tiếc nuối.
Nhưng lúc này, Giang Hưng tiến lên một bước, trên mặt mặc dù không có biểu cảm gì, lại lướt qua, nói thầm một câu trong miệng: ''Cảm ơn Lương lão sư!''
Hai người đứng vốn cũng không xa, Giang Hưng đi tới trước một bước, vừa vặn liền tới bên người Lương Hữu Bác, nhìn có vẻ giống như vượt qua Lương Hữu Bác rời đi.
Mi tâm của Lương Hữu Bác nảy một cái, vẻ mặt thoáng nhẹ nhàng dãn ra, sau đó ông ''Ừ'' một tiếng, đơn giản nói một câu không có biểu cảm gì giống vậy: ''Không tệ. Sau này tiếp tục cố gắng.''
Giang Hưng lúc này đã đi qua bên người Lương Hữu Bác rồi. Anh đi ra khỏi cảnh quay phim, Tiền Bách tâm rất hài lòng, trưng ra khuôn mặt khen ngợi tất cả mọi người: ''Rất tốt, chính là loại cảm giác này! Cậu ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát, quay phim buổi tối giữ vững một chút, chờ xong hôm nay, tôi cho cậu nghỉ phép, cậu nghỉ ngơi cho tốt 2 ngày, trở lại, chúng ta bắt đầu quay tình tiết chính.''
Nói xong ông nhìn xem giờ, gào to một tiếng ''Nghỉ ngơi năm phút, chuẩn bị cảnh sau'', liền thả lỏng cho Giang Hưng.
Trợ lý của Giang Hưng sớm đã chờ ở bên cạnh, lúc này mới có thể sáp tới bày tỏ sự xúc động của mình!
Lúc cậu ta tiến lại gần Giang Hưng ca tụng hết mực, còn không quên đắc ý liếc nhìn nhân viên công tác và mấy minh tinh nhỏ khác ở xung quanh, sau khi phát hiện phân nửa mọi người có chút xấu hổ, nửa còn lại mặc dù không tỏ vẻ xấu hổ, cũng điềm nhiên như không mà đem mặt quay đi chỗ khác, bụng nói: Cho bọn họ vả miệng thúi! Cho bọn họ vả miệng thúi!
Hừ ~ Hừ ~!
Bây giờ biết Giang ca của tao lợi hại chưa!
Đây gọi là quân tử báo thù, chỉ tranh thủ trong khoảnh khắc!
Chút YY này trong lòng chẳng hề ảnh hưởng trình độ chuyên nghiệp của trợ lý, sau khi trợ lý nói với Giang Hưng lời khen trọng điểm nhất, không quên nhắc nhở nói: ''Đúng rồi Giang ca, vừa rồi Lục ca gọi điện thoại cho anh, em nghe giọng điệu Lục ca rất thoải mái, có lẽ có chuyện gì tốt đây.''
Lục ca trong miệng trợ lý chính là chỉ Lục Vân Khai.
Buổi chiều tiếp tục quay phim dù sao cũng không có việc của Giang Hưng, Giang Hưng gật đầu xuống, rồi cầm lấy di động của trợ lý đưa qua đi sang bên cạnh.
Anh tìm số di động của Lục Vân Khai gọi lại.
Điện thoại vừa mới kết nối đã được nhận lấy, thanh âm của Lục Vân Khai theo đó truyền tới trong tai của Giang Hưng, cậu ấy quả thực giống như lời trợ lý của Giang Hưng vừa nãy, nghe ra thi vô cùng vui vẻ: ''Alo, Giang ca?''
Thanh âm này truyền vào trong tai tưởng chừng như là điệu waltz với nhịp điệu cởi mở, khiến người ta muốn xem nhẹ cảm xúc của đối phương cũng không được.
Giang Hưng cười nói: ''Chuyện gì cao hứng như thế?''
''Nghe ra được sao ạ?'' - Lục Vân Khai cười hì hì - ''Thì là em cầm được một bộ phim mới!'' - Cậu có hơi dè dặt không đem phim mới là gì nói ra.
Phim mới...
Giang Hưng hơi hồi tưởng lại bộ phim điện ảnh trình chiếu thứ hai trong quá khứ của Lục Vân Khai là gì, trong lòng đã có đáp án.
Nếu như nói bộ phim đầu tiên khiến phong thái của Lục Vân Khai đột nhiên nổi tiếng khốc liệt mà trong giới căn bản không tưởng tượng được, thì bộ phim điện ảnh thứ hai chính là chân chính đặt già vị của Lục Vân Khai.
Cuộc đời của hai người chênh lệch quá lớn, Giang Hưng đố kị không được, chỉ có thể ngưỡng mộ mà thán phục.
Đời này à... Qua rồi cái thời gian duy trì cảm xúc đố kị này.
Có lẽ lúc này Giang Hưng vừa mới đột phá, bởi vì trong lòng quá mức nhẹ nhõm, anh chợt có chút tâm tư trêu ghẹo.
Cho nên anh lập tức dùng giọng điệu trịnh trọng, còn mang theo nghi hoặc, hỏi: ''Hửm? Là bộ nào?''
Lục Vân Khai ở bên kia điện thoại ho một cái, nói tên một đạo diễn.
Còn nói một nửa, giấu một nửa chứ! Giang Hưng cố ý hỏi: ''Là vai nào?''
''Khụ khụ khụ!'' - Lục Vân Khai thực ra rất đắc ý, còn muốn kiềm chế cảm xúc đắc ý của mình, thật vất vả! Đương nhiên đối với việc bản thân nói về thành tựu của mình với thần tượng, cậu vẫn có chút ngại ngùng nho nhỏ như thế. Cậu nhỏ giọng nói - ''Là vai nam chính.''
''Là cái gì?'' - Giang Hưng giả vờ không nghe rõ.
''Nam chính.'' - Lục Vân Khai lại ho một cái, sau đó nói lớn tiếng một chút.
''Nam chính?'' - Giang Hưng lặp lại một lần - ''Nam chính phim mới của Từ Trung Kỳ, Từ đạo diễn?''
Minh tinh cất bước theo vai chính phim điện ảnh, lần thứ hai cầm được vị trí vai chính phim điện ảnh chẳng hề ngoài dự tính.
Trong câu nói này, trọng điểm là tên của đạo diễn.
Cứ giống như dạng minh tinh già vị lớn có thể gánh vác một bộ phim vậy, đạo diễn danh tiếng thật sự cũng thế, chỉ cần quay phim điện ảnh chọn vai chính, cho dù vai chính này chỉ là người mới vừa mới vào trong giới, cũng lập tức có thể được già vị, mà có rất nhiều minh tinh, dù là minh tinh có nhân khí gần tuyến một cũng không được.
Đạo diễn Từ Trung Kỳ ở bộ điện ảnh thứ hai của Lục Vận Khai, tất nhiên chính là một đạo diễn danh tiếng như thế.
Giang Hưng: ''Wow...''
Lục Vân Khai: ''?'' - Cậu còn cho rằng mình nghe lầm, đang muốn nói ra, liền nghe trong điện thoại truyền tới: ''Wow, wow, wow —— "
''Tôi cũng không biết nói thế nào —— "
''Cực kỳ hâm mộ, cực kỳ đố kị —— wow wow wow!'' - Giang Hưng vừa cười vừa hô - ''Làm sao đây, làm sao đây, cậu phải tìm vệ sĩ hộ tống ha, tránh khỏi người cùng nghề đố kị, trùm bao tải vác vào trong hẻm nhỏ đánh một trận tả tơi đó!''
Vào lúc Giang Hưng 'Wow, wow, wow', trên mặt Lục Vân Khai đã nhịn không được hé ra nụ cười, đến khi Giang Hưng nói xong, người ở hai đầu điện thoại đều cười không ngừng được rồi.
Lục Vân Khai cười cả buổi, ngả mình trên ghế nói: ''Bản thân em cũng cảm thấy quá thần kỳ, hoàn toàn không nghĩ tới! Công ty sắp xếp em đi, em liền đi, sau đó qua một tháng, em liền nhận được tin tức tốt, ừm —— "
''Nói chung xin chúc mừng.'' - Giang Hưng cười xong rồi, lúc này nói.
''Hì hì, cảm ơn Giang ca.'' - Lục Vân Khai nói - ''Giang ca gần đây thế nào?''
Giang Hưng nói: ''Ờ —— "
Anh lúc này đã đi ra bên ngoài đoàn làm phim. Anh quay đầu liếc nhìn đoàn làm phim, đổi tay cầm điện thoại, mỉm cười: ''Mặc dù có chút trở ngại, nhưng cảm giác sau khi bước qua, vô cùng tốt.''
Mặc dù có chút trở ngại?
Lục Vân Khai có phần muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy lời này có lẽ mặt đối mặt đàm luận biết đâu càng tốt hơn?
Cứ ở trong thời gian này ngắc ngứ, đã lỡ mất cơ hội, Giang Hưng ở đầu kia điện thoại đã kéo chủ đề đi rồi.
Cậu cũng đành phải tiếc nuối bỏ xuống, quyết định chờ lần sau gặp mặt, mới hỏi cặn kẽ.
Chủ đề tiếp theo của hai người thì lại không nói cái khác quan trọng lắm, bọn họ tùy tiện tán dóc một hồi, rồi cúp điện thoại.
Giang Hưng trở lại để xem diễn viên khác trong đoàn làm phim quay phim, Lục Vân Khai thì mở di động, nhìn cuộc gọi nhỡ vừa mới gọi tới.
Là Tiết Doanh mấy phút trước gọi điện thoại tới.
Cậu và Tiết Doanh đã chính thức xác nhận quan hệ người yêu —— dĩ nhiên là riêng tư.
Lục Vân Khai quay số gọi lại, hỏi: ''Vừa nãy tìm anh có việc gì không? Đúng rồi, buổi tối em muốn ăn gì?''
Mấy ngày trước, hai người đã bàn xong buổi tối cuối tuần muốn đi ăn cùng nhau.
Nhưng trong giọng nói của Tiết Doanh lần này đầy sự áy náy: ''Xin lỗi, công ty bất ngờ sắp xếp việc...''
''Hà...'' - Không thể phủ nhận Lục Vân Khai có chút thất vọng, chung quy là em gái dễ thương với bữa tối ánh nến theo một câu nói mà bay đi.
Có điều là minh tinh mà, đều kiểu như vậy, khoảng thời gian trước, lúc cậu chuẩn bị vai diễn phim điện ảnh mới của đạo diễn Từ Trung Kỳ cũng thường lỡ hẹn với Tiết Doanh.
Cậu nói: ''Vậy được, đổi ngày mai?''
''Được ạ!'' - Giọng nữ ở đầu kia điện thoại nâng cao một chút, nghe ra rất vui mừng, sau đó cô nhẹ giọng nói - ''Ngày mai gặp, Vân Khai.''
''Ngày mai gặp!'' - Lục Vân Khai nhẹ nhàng đáp một câu, sau đó cúp điện thoại.
Vốn muốn chuẩn bị vừa tối nhưng bây giờ đi tong rồi, thời gian buổi tối dường như nhàn rỗi mất rồi...
Lục Vân Khai ngồi trên ghế xoay ở trong phòng cho thuê xoay một vòng, chỉ tranh thủ suy nghĩ hai phút, rồi quyết định đăng nhập máy tính để tiếp tục viết bài trên diễn đàn về tình bằng hữu của Thư Bách Xuyên x Hạ Lâm x Chương Cừu Thành, trước đó bởi vì sự việc trong hiện thực mà ngắt quãng.
Cậu đăng nhập vào diễn đàn ấy.
Trước tiên phát hiện dưới bài viết lòi ra rất nhiều anti nói lời quái đản.
Lục Vân Khai vốn không muốn để ý, anti mà, là minh tinh nhất định điều không muốn thấy càng nhiều.
Nhưng cậu lập tức nhìn thấy trong bình luận của những anti fan này có hai từ...
''Thư bạch liên'', ''Giang bạch liên''.
= =.
Mợ nó, đây là xảy ra cái gì...
Lục Vân Khai nhìn chằm chằm vào hai cái từ này suy nghĩ nửa ngày, rồi bắt đầu đi Weibo với diễn đàn liên quan, dùng ''Ctrl+F'' tìm tòi từ mấu chốt, chuẩn xác tìm ra thông tin quan trọng.
Sau đó thông tin tỏa ra toàn màn hình, trong đó câu có sự xuất hiện với tần suất rất cao như là...
''Ha ha ha, fan của bạch liên hoa hả, quả là không chịu nổi cô đơn, kéo dưa chuột* khắp nơi. Trong văn, bạch liên hoa kéo dưa chuột thì thôi đi, ngay cả trong hiện thực cũng là 'Mấy người bày đặt, anh ấy rốt cuộc nỗ lực bao nhiêu ấy, mấy người ba xạo, anh ấy rốt cuộc nỗ lực bao nhiêu ấy', phải ha phải ha, cả thiên hạ chỉ thần tượng của mấy người nỗ lực nhất, đóa hoa thơm ngát nhất, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đúng không [ bái bai ]''
*拉黄瓜-kéo dưa chuột: theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc thì nó có nghĩa là kiếm chồng cho con trai của hủ nữ. Dưa chuột là cái JJ.
... Là đang nói cái người mà cậu nghĩ à, đùa giỡn chăng, là mình tìm nhầm rồi thì phải...
Lục Vân Khai nghĩ. Cậu tiếp tục xuống dưới xem:
''Đúng đó, đúng đó, người khác đều không có đám fan tà giáo như vậy, mỗi fan vào, đều bị đa cấp, thần tượng nỗ lực bao nhiêu, cố gắng biết bao, đối với fan lại thân thiết bao nhiêu, ân cần biết bao, còn quan tâm thành tích của fan, tao chỉ ha ha ha, thần tượng bọn họ, bản thân debut năm hai mươi tuổi tới bây giờ, có tốt nghiệp đại học hay chưa hả?''
... Má.
Lục Vân Khai. Cậu xuống dưới nữa:
''Tao quăng cái búa, từ thần tượng tới fan đều là phong cách bạch liên hoa cũng thật là cạn lời, xem trong《XXXXX》, Hạ Lâm và Chương Cừu Thành quỳ liếm bạch liên Thư bao nhiêu lần hả, một trái dưa chuột không đủ còn muốn kéo hai trái, Hạ Lâm và Chương Cừu Thành, bản thân người ta mới là một đôi được chưa!''
Lục Vân Khai: ''...''
Cái tiêu đề gõ mã ấy, xóa năm chữ X của mã, dĩ nhiên tên là《 Bách Xuyên đông đáo hải 》, không sai...
Đây chính là thiên văn về xôi thịt, về tình bằng hữu của Thư Bách Xuyên x Hạ Lâm x Chương Cừu Thành = =.
Cậu tranh thủ thời gian nửa tiếng, đem từ đầu đến cuối của sự việc lần lượt bóc qua một lần.
Phát giác sự việc này là cái méo gì...
Fan CP của Hạ Lâm, Chương Cừu Thành trong diễn đàn vốn không can thiệp với các fan của Thư Bách Xuyên, nhưng mà theo thông tin truyền ra, diễn viên diễn hai nhân vật Hạ Lâm và Chương Cừu Thành tái hợp lần nữa trong bộ phim mới, CP Hạ Chương trong nhất thời khói lửa mù mịt, mà lúc này fan của Thư Bách Xuyên bắt đầu cô đơn, bắt đầu load cảm giác tồn tại của Thư Bách Xuyên, cảm giác tồn tại này bị fan của Giang Hưng ở trên Weibo nhìn thấy. Thư Bách Xuyên là sự bắt đầu tiến bộ và khởi sắc chân chính của Giang Hưng, rất nhiều fan của Giang Hưng đều là từ đây chảy vào, fan nhìn thấy thần tượng với nhân vật mà thần tượng đóng xuất hiện, tất nhiên cảm thấy thân thiết, cho nên cho dù phần lớn fan đều không phải hủ, cũng sẽ bắt kịp load rồi load, thuận tiện lại tận tụy và gắng sức load chút gì đó cho Giang Hưng...
Sau đó, fan CP Hạ Chương của các hủ liền không hài lòng, liền bắt đầu chế giễu tập thể Thư bạch liên, Giang bạch liên...
Mà cuộc chiến đấu đương nhiên là càng chiến càng leo thang.
Cho nên bọn họ a dua chế giễu rồi trực tiếp bắt đầu đm Thư Bách Xuyên vì kéo dưa chuột không cần mặt mũi, trong đó, bộ truyện kia của Lục Vân Khai viết được đm gay gắt nhất... Ừ, mặc dù trên danh nghĩa là tình bằng hữu, nhưng bài viết 3P mập mờ liên tiếp kéo dưa chuột.
Đậu má...
Cho dù mình đúng là siêu cấp lôi văn*, Sue văn cực đại, bài của mình viết cũng là Giang ca công được chưa!
*雷文 - lôi văn: Nó thường được sử dụng cho phép ẩn dụ ẩn dụ, từ ngữ không đúng, sơ hở, nói chung là văn mì ăn liền.
Kéo dưa chuột, kéo dưa chuột, kéo em gái mày á!
Nói cứ giống như Giang ca không có cái đồ chơi ấy á! Tưởng như là hiếm lạ lắm ấy!
Lục Vân Khai dưới cơn tức giận mở tệp bài viết ra, cũng không đi con đường tươi mát hướng bằng hữu, hướng xôi thịt, trực tiếp tốn một giờ viết một cái cao trào tổng công NP tám ngàn chữ thịt, thịt, thịt, thịt, thịt, thịt, thịt, thịt, copy paste tới phía dưới bài viết của mình!
Sau khi giao thịt, cậu còn cao lãnh mà lưu lại một hàng 'Tác giả có lời kể': ''Thật ngại quá, tôi kiên định với Giang công đảng. Ai nói Giang thụ, có mắt không đấy?''
Bởi vì trước đó đã có nhân khí đủ nhiều rồi, thêm nữa sau này lại từng bị đm, cho nên bất kể là fan hay là trong fan CP Hạ Chương, thiên văn này của Lục Vân Khai đều được rất nhiều người chú ý.
Thế là, trong nửa giờ Lục Vân Khai đăng lên, mọi người liền tới tấp nhìn thấy nội dung tổng công NP cao H của Lục Vân Khai mới đăng.
Các nàng.
Kinh ngạc tột độ...
Giống như ma thuật...
Hết chương 47./.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.