Edit: Bongbong_nbo
Sau khi Giang Hưng nói ra câu này, trái lại, hai người cuối cùng không gặp nhau ở công ty, mà là gặp mặt ở trong nhà Giang Hưng.
Bởi vì nơi Trần Lương ở cách nhà của Giang Hưng hiện tại càng gần hơn so với công ty.
Khi Trần Lương tới nơi, kim đồng hồ vừa khéo chỉ hướng số sáu và mười hai.
Giang Hưng mở cửa cho đối phương, mời ngồi xuống, rồi trở về phòng bếp bưng ra cho đối phương tách cà phê.
Trần Lương bây giờ đang cần cái này, ông bưng cà phê lên uống cạn một hơi, mới nói chuyện với Giang Hưng: ''Tôi trước đây cũng không hỏi kỹ, cậu ở trong cô nhi viện xảy ra cái gì? —— cậu biết ý tôi chỉ là gì chứ?''
''Dạ.'' - Giang Hưng nói, trước khi Trần Lương tới, anh đang lướt qua tình huống trên Weibo, nhìn thấy hiện tại trong lòng cũng có tính toán, anh nói với Trần Lương - ''Sự việc không phải ngoài dự liệu lắm, cơ sở ngô nhi viện ấy ngược đãi trẻ em, chính là như vậy. Nguyên nhân sau khi tôi đi ra thì chưa từng liên lạc với cái cô nhi viện ấy nữa.''
Trần Lương nhìn chằm chằm vào mặt của Giang Hưng mấy giây.
Bình thường con người vào lúc này thì sẽ nói mấy câu an ủi.
Cho nên Trần Lương lên tiếng nói: ''Vất vả rồi, tất cả đều đã qua rồi.''
''Dạ... cảm ơn, em không sao.'' - Đối với cái lời an ủi nghìn bài một điệu này, Giang Hưng cũng đành phải trả lời rập khuôn.
Thấy rằng hồi đối thoại này của hai người đều có chút lấy lệ, Trần Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuan-bach-hoang-quan/456868/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.