Chương trước
Chương sau
Edit: Bongbong_nbo

Vì sao?

Nói giỡn gì à?

Hai câu hỏi này là phản ứng tức thì của Lục Vân Khai sau khi nghe thấy Tiết Doanh quyết định chia tay.

Phản ứng tức thì còn chưa qua đi, cậu đã tự nhiên cứ thế bắt đầu nghĩ: Có lẽ vì hiểu lầm gì đây? Có lẽ vì có người ở sau lưng gây áp lực cho Tiết Doanh như thế? Cũng có lẽ vì đối phương cảm thấy mình gần đây không làm sao ở cùng cô ấy, quyết định dưới sự kích động nhất thời?

Lục Vân Khai quyết định hỏi dò và giải thích, nhưng Tiết Doanh không giống như nhiều cô gái khác, vào lúc này cứ chờ đàn ông tới hỏi lý do.

Sau khi cô nói xong, chẳng cho Lục Vân Khai bao nhiêu thời gian phản ứng, liền tiếp tục mở miệng, giải thích hành vi của mình: ''Vào lúc này phải chúc mừng anh đoạt giải, chỉ nhắc đến việc này, thật ngại quá. Nhưng mà khi đưa ra lựa chọn này, em đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, em chẳng hề nhất thời kích động ngồi xuống kích động...''

''Vì sao?'' - Lục Vân Khai cắt ngang lời của Tiết Doanh.

''Anh phát triển quá nhanh.'' - Tiết Doanh nói.

''Đây không phải lý do!'' - Lục Vân Khai nói.

''Vì sao không phải?'' - Tiết Doanh hỏi vặn lại.

Sau hai hiệp đối thoại, Lục Vân Khai hơi bình tĩnh một chút.

Giữa đầu lông mày cậu nhíu thành một cục, sau đó lại chậm rãi giãn ra.

Cậu cúi đầu một lúc, sau đó nói: ''Cụ thể một chút? Rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến em quyết định chia tay với anh? Anh vừa mới giành được nam diễn viên xuất sắc nhất...''

Tiết Doanh đột nhiên lặng lẽ ''Ừ'' một tiếng, cắt ngang lời của Lục Vân Khai.

Cô nói: ''Em đã nói rồi, là vì anh phát triển quá nhanh... Debut, trở nên phổ biến, thu được giải ảnh đế quốc tế. Thời gian em debut thực ra xêm xêm với anh, Vân Khai, đều là ba năm, nhưng hiện tại em còn không biết đang dốc sức ở tuyến thứ mấy, mỗi lần nhìn tới anh, em đều sẽ có một loại tâm thái âm thầm đố kị.''

''Tâm thái như vậy không tốt, em cố hết sức khắc chế rồi, nhưng mà từ khi anh gặt được vinh quang nam diễn viên xuất sắc nhất ở liên hoan phim quốc tế Thủy Thượng, em ngay lập tức gọi điện chúc mừng anh —— "

''Đúng.'' - Lục Vân Khai gật đầu thừa nhận - ''Anh nhận được điện thoại chúc mừng của em rất vui vẻ.''

''Nhưng sau khi cúp điện thoại, em liền chìm ngập ủ rũ chán nản trong nháy mắt, cả ba ngày em đều không có tâm trạng tốt, khống chế không được tức giận, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ, rõ ràng biết không nên, còn tức giận lung tung với người bên cạnh.''

''Ngay khi em ý thức được điểm này, em phát hiện mình đã sa vào vòng xoáy đố kị không thể tự thoát ra, qua lại với anh khiến em cảm thấy áp lực nặng nề, như là đang cõng một ngọn núi nhỏ trên lưng lại thêm bộ gông xiềng... Em thử suy nghĩ đem đố kị cải chính sang mặt sùng bái và hâm mộ, nhưng em phát hiện không được. Có lẽ là vì quan hệ của chúng ta quá gần gũi, em rất khó nảy sinh cảm xúc sùng bái với bạn trai của mình.''

Tiết Doanh khẽ ngừng một chốc:

''Cho dù anh là ảnh đế quốc tế, cho dù anh thực sự là một diễn viên cực kỳ ưu tú.''

Tiết Doanh đem tâm thái hỏng bét của mình thẳng thắn nói như vậy, Lục Vân Khai trong nhất thời trái lại không biết trả lời thế nào.

Hắn lặng im một hồi lâu, sau đó nỗ lực đi cứu lại: "Không thể nói như vậy, ta có thể mang cho ngươi đến rồi rất nhiều áp lực, nhưng ngươi nói cho ta, ta sẽ đi giúp ngươi, hành động hoặc là cái gì khác —— "



Cậu im lặng được một lúc, sau đó thử cứu vãn: ''Không thể nói như vậy, anh có lẽ mang tới cho em rất nhiều áp lực, nhưng nếu em nói với anh, anh sẽ giúp em, kỹ thuật diễn xuất hoặc là cái gì khác —— "

''Cái gì khác là chỉ tài nguyên và nhân mạch à?'' - Tiết Doanh hỏi.

Một câu chất vấn không phải dùng âm thanh sắc bén nói ra, nhưng khi Lục Vân Khai nghe thấy lại chân thật có chút chói tai.

Lục Vân Khai trì hoãn chút mới nói: ''Phải, dùng chung tài nguyên không có gì...''

Khóe môi Tiết Doanh thoáng khẽ nhấc lên.

Tiếp đó cô đột nhiên hỏi: ''Anh đối với bạn gái có yêu cầu gì?''

''Hả?'' - Lục Vân Khai vì chủ đề nhảy cóc mà ngớ cả người.

''Em cảm thấy anh không có yêu cầu gì.'' - Tiết Doanh tự nói với chính mình - ''Mới đầu anh cùng em qua lại là vì ngoại hình của em phù hợp thẩm mỹ của anh sao?''

''Việc này —— "

''Việc này là rất bình thường.'' - Tiết Doanh ngắt lời của Lục Vân Khai, tốc độ nói của cô rất nhanh, ngữ điệu lại rất bình tĩnh, đem so với Lục Vân Khai lần này lúng túng không biết tiến lui sao, rõ ràng Tiết Doanh thật sự như chính lời cô ấy nói mình, đã nghiêm túc suy nghĩ rồi - ''Em mới đầu đồng ý qua lại với anh cũng là vì ngoại hình của anh vừa vặn phù hợp sở thích của em.''

''Nhưng đây chỉ là yêu cầu đầu tiên nhỉ?'' - Tiết Doanh nói - ''Sau khi kết giao, em phát hiện tính cách của anh không tệ, cảm tình của em với em càng sâu thêm —— "

''Đúng, không sai, anh cũng vậy.'' - Lục Vân Khai quả quyết nói.

''Đây là bước thứ hai.'' - Tiết Doanh nói - ''Đến khi bước thứ ba, em với anh thân mật hơn, em ký thác tình cảm trên người anh, em liền hy vọng thu lại được từ chỗ anh dịu dàng hơn nữa, thân mật hơn nữa.''

''...'' - Lục Vân Khai.

''Nhưng mà em cảm thấy mình không nhận được.'' - Tiết Doanh nói - ''Em không cần bạn trai của mình nhiều tiền bao nhiêu, đẹp trai bao nhiêu, có thể tìm quan hệ cho em nhiều bao nhiêu; nhưng em hy vọng bạn trai của em vào lúc em cần ở bên em làm chỗ dựa tâm lý cho em, em muốn tìm một người làm bạn trai có thể ôn nhu ở bên cạnh em...''

Lục Vân Khai muốn nói.

Tiết Doanh đột nhiên nhẹ giọng nói: ''Em biết anh muốn nói cái gì. Chúng ta đều đang làm việc một ngành, mọi người đều biết quay phim vất vả bao nhiêu, em trách anh không có thời gian ở bên em thực ra rất vô lý, dẫu sao cơ hội đóng vai chính trong phim điện ảnh của đạo diễn Từ Trung Kỳ rất khó có được, nếu chúng ta đổi lại, em cũng tuyệt đối không cách nào nói em sẽ vì quan hệ giữa chúng ta mà vứt bỏ cơ hội này...''

Lục Vân Khai cuối cùng đem lời nói nói ra: ''Là anh lơ là em rồi...''

Hai tay Tiết Doanh bụm lại, như mùa đông lạnh lẽo hà hơi đặt trước miệng.

Cô hỏi: ''Vân Khai, có phải anh cảm thấy em rất vô cớ gây rỗi hay không?''

Lục Vân Khai thành thực nói: ''Không đến mức đó. Nhưng kỳ thực anh không hiểu nổi. Bây giờ anh vừa mới quay phim xong, giành được giải thưởng quốc tế, tiếp theo tất nhiên sẽ có một khoảng thời gian dài nghỉ ngơi, chuyện chúng ta mà em nói sau đó đều có thể giải quyết.''

Tiết Doanh không nói.

Nhưng trầm mặc như vậy chỉ mấy giây.

Sau mấy giây, Tiết Doanh nói: ''Lục Vân Khai, có lúc em cảm thấy anh rất kiêu ngạo.''

Lời này cô dùng giọng điệu rất bình thường nói ra.

Sau khi nói ra, Tiết Doanh lại tiếp tục nói: ''Nhưng vì anh thực sự có thực lực, có vận may, hơn nữa có thực lực và vận khí mà người thường khó có được, cho nên tất cả tự đại của anh biến thành tự tin.''

''Nhưng mà.'' - Giọng điệu của cô bình bình - ''Nếu như em không muốn ở cùng với anh, không muốn mượn thế của anh, không muốn mượn nhân mạch của anh, thậm chí không muốn nổi tiếng, không muốn ở lâu dài trong giới giải trí, em chỉ muốn một người bạn trai ôn nhu có thể bầu bạn với em, vậy anh là ảnh đế quốc tế thậm chí là đại đế vũ trụ, lại có quan hệ gì với em chứ?''

Cuối cùng Tiết Doanh làm một lời giải thích cho buổi nói chuyện hôm nay của mình: ''Không phải anh không đủ tốt, là kỳ vọng lẫn nhau của chúng ta không giống nhau.''

Sau khi nói xong, cô liền cứng rắn, thẳng thắn lưu loát đứng lên từ chỗ ngồi, cầm túi xách bên cạnh liền muốn đi ra ngoài.

Nhưng vào lúc đẩy mở cửa gỗ ngăn cách, cô lại quay đầu qua nhìn Lục Vân Khai.

Lục Vân Khai: ''...Hở?''

Tiết Doanh nói: ''Vừa rồi chỉ là làm so sánh, trên thực tế em vẫn rất muốn nổi tiếng, cũng dự định chiến đấu ở trong giới thật tốt mấy năm.''

Lục Vân Khai nghĩ muốn nói.

Nhưng Tiết Doanh cướp lời trước anh, mỉm cười: ''Anh cứ đem em là ngu ngốc đi, mặc dù em có thể cả đời đều không đạt được tầm cao của anh ngày hôm nay, có lẽ qua một năm, qua hai năm sau, em cũng sẽ chửi mình ngày hôm nay ngu ngốc, nhưng ít nhất vào khoảnh khắc này, em vẫn hy vọng quan hệ trước đó của chúng ta kết thúc trên quan hệ yêu đương nam nữ bình đẳng, mà không phải một bên nào phụ thuộc bên nào, hoặc là giữa hai bên chỉ là lấy những gì mình cần.''

''Lục Vân Khai, anh rất tốt, em chỉ là theo anh theo đến mệt mỏi lại không nhìn thấy một điểm hy vọng khi theo đuổi anh. Hơn nữa trong cảm giác của em, anh cũng không thật sự không phải em thì không được, em cũng chưa đến mức vì anh sống, vì anh chết, vì anh sinh tử không thể.''

Cô còn nói đùa, sau đó nói:

''Ừm... Hẹn gặp lại.''

''... Hẹn gặp lại.'' - Lục Vân Khai.

Sau khi Tiết Doanh không chút lưu luyến rời đi, bản thân Lục Vân Khai ngồi ngẩn ra tại chỗ được một lúc, mãi cho đến khi người quản lý Trương Phương ở bên ngoài đã mò vào.

Trương Phương hỏi: ''Sao thế? làm sao Tiết Doanh đi trước rồi?''

''Bọn em chia tay rồi.'' - Lục Vân Khai nói.

Trương Phương: ''Hả?''

''Nếu nói rất đau khổ thì thực sự cũng không có.'' - Lục Vân Khai ngồi gác một chân và phân tích tâm lý của mình - ''Chỉ là rất buồn bực. Có hơi không biết phải làm sao đây... Chẳng lẽ giá thị trường của em như vậy không tốt sao?''

Trương Phương cúi đầu ngẫm nghĩ, nhỏ giọng hỏi: ''Đã xuống tay hay chưa?''

Lục Vân Khai ngẩn ra một giây mới phản ứng lại: ''Bọn em là quan hệ thuần khiết.''

Trương Phương khôi phục giọng nói bình thường, đánh giá nói: ''Vậy thì thiệt thòi rồi.''

Lục Vân Khai: ''...'' - Cảm ơn, em một chút cũng không muốn kiến nghị về phương diện này được không?

Có chút chuyện ngoài ý muốn, những đại ngôn và kịch bản còn xếp chồng trong tay Trương Phương, Lục Vân Khai dĩ nhiên cũng không có tâm trạng xem.

Trương Phương vẫn tương đối thông cảm Lục Vân Khai, cũng không cầm những thứ này đi quấy rầy Lục Vân Khai nữa, sau khi đưa người về biệt thự liền tự mình lái xe về công ty tiếp tục làm việc.

Một mình Lục Vân Khai ở trong biệt thự to như vậy lắc lư tới tới lui lui một vòng, móc điện thoại ra hoàn toàn không mục đích mà gọi điện thoại tám vu vơ với người khác, bạn đừng nói, đã lăn lộn trong giới giải trí, cho dù bạn hot hay không hot, tám chín phần mười đều là người thành tinh.

Lúc Lục Vân Khai gọi cuộc điện thoại thứ hai, liền có người cười nói thẳng: ''Nếu không thì buổi tối ra đây uống chút, tụ tập mọi người được hay không?''

Chuyện này chắc là lúc này mình cần nhất thì phải.

Lục Vân Khai suy nghĩ, gật đầu đáp ứng rất sảng khoái.

Thời gian tụ họp là tám rưỡi tối, địa điểm tụ họp lại không phải bên ngoài, mà là chỗ ở tư nhân.

Lúc Lục Vân Khai tới phát hiện người cũng không nhiều, đếm cả hết cũng chỉ năm, sáu người, liếc mắt qua cũng đều là người quen.

Đây là một cái ghế sô-pha dạng thẻ hình bán nguyệt giống như trong quán ba, một chiếc đèn thủy tinh nhiều màu sắc trên sô-pha, bóng đèn màu vàng ấm, nhìn vào liền khiến người ta thả lỏng hơn.

Sau khi Lục Vân Khai ngồi xuống, mọi người thấy người tới đủ, nói nói cười cười uống trước một vòng, mọi người đều uống xong ly rượu đặt trước mặt mình.

Uống những thứ này bao giờ cũng như nhau, một khi uống bốc lên đầu, một vài thứ bình thường sẽ chú ý liền không để ý như thế nữa, ví như bây giờ Lục Vân Khai giành được ảnh đế quốc tế, nếu như là bình thường lúc xuất hiện ở công ty hoặc là phim trường, tất cả mọi người ở đây đều dè dặt tâng bốc —— ai được giải thưởng quốc tế liền khiến địa vị đối phương lớn như những nhân vật đỉnh cao rồi!

Nhưng hiện tại mọi người ngồi thành một vòng uống rượu, khoảng cách này trong vô hình kéo gần lại không ít, hơn nữa tuyệt đối không chỉ một người nghĩ như vậy: Cho dù trong hiện thực tôi không dữ dội bằng anh, vậy uống rượu uống qua anh, đem anh uống nôn thốc tháo, cũng có thể tìm chút cân bằng gì đó ——

Dưới suy nghĩ như vậy, Lục Vân Khai chỉ uống qua hai, ba vòng liền cảm thấy chịu không nổi rồi: Uống rượu dựa vào thiên phú, nếu như nói thiên phú diễn xuất của cậu là cấp S, vậy thiên phú uống rượu của cậu chính là cấp C, người phổ thông bình thường mà thôi. Cho nên vào lúc uống được 4 lon bia cảm thấy đầu có hơi choáng, cậu liền quả quyết ngừng lại, trên đường ngừng lại còn thuận thế nhướng mắt nhìn xung quanh một cái, nhìn mấy tên khốn vẫn liên tục rót rượu cho mình.

Kết quả cậu vừa nhìn kỹ, lập tức cười lớn —— những người rót cho cậu là rót cho cậu không sai, mọi người thích tìm cậu cạn ly! Nhưng bọn họ rót cậu cũng không trở ngại bọn họ tự uống càng dữ hơn, bên cạnh xô-pha hình bán nguyệt chính là một chiếc xe đẩy nhỏ, trên xe đẩy nhỏ có rượu vang đỏ, whisky, rượu trắng, Vodka... Bọn họ trộn lẫn uống!

Trời ạ...

Lục Vân Khai sâu sắc cảm thấy uống thêm nữa tuyệt đối chịu không nổi, tùy tiện tìm cái cớ liền thoát thân từ trong đống người, cầm một lý đế cao trước quầy bar, làm một ly rượu trái cây độ cồn thấp có màu sắc đẹp mắt, uống từng ngụm từng ngụm.

Nếu như nói lúc ra đây, trong đầu cậu ít nhất còn có khoảng chừng mười phần trăm hy vọng có thể từ những người hoặc hoạt động ở đây thu được một chút giải sầu, mà đến khi cậu thật sự đặt mình vào những mắt xích này, cậu liền không thể không phát hiện rất bất lực, thật sự giải sầu gì đó, vầy thì nhất định không có, nhiều nhất đại khái cũng chính là —— một buổi tối thả lỏng thôi.

Nhưng như vậy thì hơi vô bổ.

Lục Vân Khai hơi buồn bực uống một hớp rượu.

Nếu nói thả lỏng, cậu tùy tiện làm gì đều được, chơi trò chơi, viết văn cũng rất thả lỏng, cắt MV cũng thả lỏng... Lúc trước cậu quay phim Kẻ góa vợ còn theo đạo diễn Từ học một chút thủ pháp cắt phim, nguyên tắc cũng đều hiểu, cho nên trước đó nhìn thấy kịch bản phim ngắn đó, mới sẽ xúc động muốn cầm lấy đi quay phim, sau đó suy nghĩ thay thế đạo diễn, trực tiếp khóa chặt một diễn viên khác...

Nhưng một chút cũng không nghĩ tới, bị từ chối rồi...

Đột nhiên có một cánh tay từ sau vỗ vỗ vai Lục Vân Khai.

Lục Vân Khoai quay đầu liếc nhìn, là chủ nhân căn nhà này, cũng là người thứ hai cậu gọi điện, mời cậu buổi tối qua nơi này tụ họp uống rượu.

Cậu nói: ''Sao thê? Không cùng bọn họ tiếp tục uống?''

Chủ nhân nơi này chính là đồng nghiệp của Lục Vân Khai ở Chúng Tinh.

Họ Vương, gọi là Vương Phong Tuyền.

Hắn dùng giọng nói có chút hàm hồ không rõ lẩm bẩm: ''Không sao, tự bọn họ có thể chơi được.''

Lục Vân Khai lại hướng về sau hơi xoay đầu: Những người kia cũng thật sự tự chơi rồi, đoán chừng hoàn toàn không giống cậu lần đầu tiên tới đây, dù sao bọn họ uống đến gần như cứ hai, ba người ôm nhau tìm việc làm rồi, cứ cho người ta cảm giác hơi kỳ quái nhỉ... Cũng không biết mỗi người đều thường tới đây hay không, chừng như coi nơi đây là nhà mình, dựa vào ghế sô-pha, nằm ngang trên nền nhà, bộ dạng uể oải giống như con lười châu Úc...

Nói tới đây, bầu không khí ở đây thật tốt như vậy hay sao? Đã khiến những người này thoải mái như vậy?

Lục Vân Khai rất thắc mắc nhìn nhìn bài trí xung quanh, bất luận thế nào, cũng cảm thấy rất bình thường mà! Nhiều nhất là ánh sáng hơi mờ tối?

''... Muốn đến thử một chút hay không?''

Giọng nói của Vương Phong Tuyền lúc này đứng bên cạnh lại đem suy nghĩ của Lục Vân Khai kéo về.

Lục Vân Khai quay qua Vương Phong Tuyền ở đây, liền nhìn thấy trong tay đối phương cầm một bao zip nhỏ trong suốt, trong bao zip là một đống bột trắng.

Trong tay Lục Vân Khai còn cầm ly rượu.

Ánh mắt của cậu dừng lại trên bao trong tay đối phương như thế một lúc ——

Cậu hỏi: ''Đây là cái gì?''

Vương Phong Tuyền toét ra nụ cười mọi người đều hiểu.

Tiếp đó hắn giải thích nói: ''Nguồn gốc bình thường, là xuất ngoại mang về, ở những nơi đó, cái này hợp pháp —— "

''Ma túy?'' - Lục Vân Khai hỏi.

Vương Phong Tuyền thanh minh nói: ''Cái này sao có thể coi là vậy? Cái này chỉ cần cậu đủ kiên định thì sẽ không nghiện...''

''Tôi nói'' - Lục Vân Khai ngắt lời đối phương, trên mặt cậu hiện ra một loại thần thái rất kỳ quái, đây là pha trộn giữa khó hiểu và buồn cười, và biểu tình không biết làm sao sắp xếp nói rõ - ''Cậu... lời nói này, là cho rằng tôi là thằng ngu, hay tự cho rằng cậu là thằng ngu?''

''Tôi chỉ là hỏi thử chút, nếu như cậu không muốn thử chút vậy cũng không sao cả.'' - Vương Phong Tuyền vội nói - ''Có điều là bình thường áp lực của chúng ta rất lớn, thả lỏng một chút gì đó, mọi người cũng đều hiểu —— "

''Tôi không hiểu.'' - Lục Vân Khai thậm chí lười nói với đối phương.

Trong tay cậu vừa vặn cầm một ly rượu, liền giơ tay đem lý rượu đổ thẳng xuống đầu Vương Phong Tuyền, tiếp đó lại đập mạnh ly rượu trong tay nhắm vào đầu đối phương!

Sự kích thích của nước rượu từ trên trời giáng xuống khiến Vương Phong Tuyền không thể mở mắt! Đây còn là khởi đầu, tiếp theo đó, đầu của cậu ta bị ly thủy tinh nện thẳng vào, ly thủy tinh bể choang một tiếng, Vương Phong Tuyền lập tức ôm đầu đổ máu đau đớn, kêu to một tiếng!

Những người khác vây ở sô-pha bên kia nghe thấy tiếng động, có chút đờ đẫn nhìn qua.

Lục Vân Khai không phải luyện võ chuyên nghiệp, lúc này cậu có can đảm nữa cũng không tính dưới loại tình huống này một chọi năm, trực tiếp đánh cho đã được.

Cho nên lúc đập ly thủy tinh lên đầu Vương Phong Tuyền, liền vọt mấy bước qua đối phương, hướng về cánh cửa của căn phòng chạy đi.

Lúc này cả phòng chỉ có ngần này người, Lục Vân Khai quyết định phải chạy, mấy người khác lại đều ở phía sau, căn bản đều không có người chặn cậu lại được nữa.

Khoảng thời gian còn chưa đến mấy hơi thở, cậu đã mở cửa thuận theo cầu thang nhanh chóng rời khỏi tiểu khu này.

Sau khi rời khỏi, Lục Vân Khai ở ven đường chờ một lúc không nhìn thấy taxi, dứt khoát tự dùng hai chân mình chạy dọc theo con đường về phía trước, đến khi liên tục chuyển qua mấy con đường dài, sau khi nhìn không thấy chỗ lúc nãy nữa cũng đảm bảo chắc chắn sẽ không có ai trong đó đột nhiên lao ra, Lục Vân Khai mua một cái sim điện thoại xài một lần từ cửa hàng nhỏ ven đường, bỏ vào trong di động gọi điện báo cảnh sát kể sự việc, nói địa điểm, sau đó cúp máy, rút sim điện thoại ra, bẻ gãy vứt vào cống thoát nước, dứt khoát và lưu loát!

Khoảnh khắc này Lục Vân Khai thậm chí cảm thấy mình đẹp trai ngầu lòi đẳng cấp giống như điệp viên 007 trong phim điện ảnh!

Sau đó cậu hơi bình tĩnh một chút.

Rồi cậu liền ý thức được: Điệp viên con khỉ ấy... Bọn họ lần này tụ tập cùng nhau hút hít, cũng chỉ mời một người ngoài là cậu thôi, lúc này cậu báo cảnh sát bắt bọn họ, nếu như bọn họ thấy cảnh sát, dùng đầu ngón chân cũng biết là ai làm hỏng việc rồi, sau đó cậu đoán được chuẩn bị bị báo thù gì đó.

Nhưng đã báo cảnh sát rồi...

Lục Vân Khai nghĩ.

Vậy cứ như vậy đi, cũng không hối hận gì lắm.

——————

Lúc Giang Hưng mở cửa nhà vào sáng sớm cảm thấy có phần không thích hợp.

Tay trái của anh còn vịn tay nắm cửa, chân phải đã bước ra bậc cửa.

Một tay khác của anh đang giữ hai chiếc nút buộc của hai đầu sợi dây, một phần trên chiếc áo lót bằng len của mình.

Bởi vì anh cảm thấy không thích hợp, cho nên ánh mắt của anh từ nhìn thẳng hướng về trước hơi ngoặt xuống, nghiêng xuống chỗ ở dưới.

Anh nhìn thấy một người.

Một người ngồi trên ghế tựa lưng, ghế tựa dựa vào tường cạnh cửa phòng anh.

Người này ngồi trên ghế dựa vào tường, ngồi ở cửa nhà anh, ừ... Ôm hai cánh tay, cả mặt nghiêm túc quay về phía anh.

Giang Hưng lùi lại một bước.

Đóng cửa phòng lại.

Anh ở bên trong cánh cửa bình tĩnh lại một chút, lại mở cửa, lại nhìn ra...

Lục Vân Khai thực sự ngồi ở đây.

Thời điểm bảy giờ sáng lại bày ghế ngồi ở đây, hơn nữa nhìn dáng điệu, không giống như là sớm rất sớm tới đây, mà chừng như là đêm qua tới đây rất muộn!

Giang Hưng không thể tưởng tượng nổi hỏi: ''Sao cậu không gõ cửa?''

Lục Vân Khai: ''... Quên mất.''

''... Cậu nói chuyện thực sự mất trí rồi?'' - Giang Hưng hỏi.

''Vì, vì sao lời này nghe thấy nghiêm túc như vậy?'' - Lục Vân Khai = 皿 =.

Giang Hưng bại trận trong một giây.

Bản thân anh cũng cảm thấy sự nghiêm khắc vừa nãy tỏa ra có chút buồn cười, anh nghiêng người nhường chỗ mở cửa vào, nói: ''Vào trước đã, xảy ra chuyện gì rồi?''

Khi hỏi câu hỏi tiếp theo, Giang Hưng đã mở tủ lạnh trong nhà, anh vốn muốn cầm cho Lục Vân Khai một lon coke ướp lạnh, nhưng anh mau chóng nghĩ tới: ''Cậu chưa ăn sáng?''

''Chưa...'' - Lục Vân Khai.

Quả nhiên, Giang Hưng đem cánh tay của mình đang nhắm lon coke bẻ hướng, vòng về tấm lưới để sữa bò. Sau đó anh cầm sữa tươi ra bỏ vào nồi hâm nóng, mới đổ vào trong chén bưng cho Lục Vân Khai, nhân tiện còn cầm đường từ trong phòng bếp ra nói: ''Tự mình xem khẩu vị thêm đường?''

''Dạ!'' - Lục Vân Khai rất cảm động, cảm thấy Giang ca lại biến thành bộ dáng dịu dàng bình thường rồi!

Cậu thêm một thìa đường lớn cho sữa bò của mình, dùng thìa quấy một lúc sau đó uống một ngụm, vừa mới hít một hơi vì quá nóng, liền nghe thấy câu hỏi của Giang Hưng: ''Còn chưa nói hôm qua xảy ra chuyện gì.''

Giọng điệu của câu nói này vậy mà không phải câu hỏi mà là trần thuật...

Lục Vân Khai hơi do dự một chút, sau đó liền nói, dĩ nhiên chủ yếu là nói sự việc là có người cầm đồ cho cậu hút.

Giang Hưng nghe từ đối phương mời cậu đi uống rượu tới đối phương lấy đồ ra, lại nghe thấy Lục Vân Khai đập vỡ đầu đối phương cho đến báo cảnh sát.

Trong phần sau của những nội dung ấy, mặc dù Lục Vân Khai không nhận ra, nhưng Giang Hưng vẫn từ trong ngữ khí của đối phương nghe ra sự đắc ý nho nhỏ của đối phương.

Đây hiển nhiên là cảm xúc thuộc về thiếu niên, không có gì cả.

Giang Hưng nghe theo lời của Lục Vân Khai, thực ra những điều anh nghĩ càng xa hơn.

Ở tương lai rất xa mà anh từng trải qua, vô số tạp chí, rất nhiều kênh truyền thông công kích đủ loại đủ dạng thói xấu của Lục Vân Khai, nhưng độc nhất không truyền ra tin tức Lục Vân Khai hít ma túy.

Tới giai đoạn sau này, Lục Vân Khai đôi với ngôn luận về đủ loại đủ dạng thói xấu của cậu có lẽ đã chẳng quan tâm rồi.

—— Nhưng có lẽ loại vết đen hít ma túy này, Lục Vân Khai không cách nào khoan nhượng, cho nên cuối cùng cũng không có kênh truyền thông nào dám khiêu chiến giới hạn này của Lục Vân Khai.

... Nói thật là, rất tốt.

Người trong giới này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng xem như không ít, cho dù đời trước lăn lộn thế nào, Giang Hưng cũng lờ mờ từng nghe thấy hơn nữa xác định có minh tinh nào đó thực sự có va vào thứ này.

Anh lúc ấy không có con đường tiếp xúc với loại đồ này.

Anh hiện tại đã biết tránh né thứ đồ này.

Và nếu như đổi chỗ cho anh và Lục Vân Khai tối qua —— dĩ nhiên anh đã thoái thác —— nhưng giả thiết hai người thực sự đổi chỗ cho nhau, anh có thể làm được dứt khoát gọn gàng như Lục Vân Khai hay không?

''Giang ca? Anh đang nghĩ gì?'' - Lục Vân Khai đã cầm chén sữa tươi uống hết hơn nửa chén, cậu liếm liếm váng sữa trên môi, hỏi.

''À... Tôi đang nghĩ hôm qua chắc không chỉ xảy ra chuyện như vậy?'' - Giang Hưng tùy tiện tìm lý do, sau đó lại nhìn thấy biểu tình của Lục Vân Khai cả mặt bị sét đánh ''Cái này anh cũng biết''!

Đoán trúng à, Giang Hưng cũng không quá bất ngờ, 2 người tiếp xúc nhiều rồi, anh ít nhiều cũng ít nhiều sờ được ranh giới sức chịu đựng trong tâm lý của Lục Vân Khai.

Anh nói: ''Hôm qua còn xảy ra chuyện gì rồi?''

Bị phụ nữ đá cho dù nói thế nào, lúc nào cũng là một việc rất bẽ mặt.

Lục Vân Khai vốn không muốn nói, bởi vì trong lòng cậu cứ rối rắm xoắn xuýt không hy vọng Giang Hưng cảm thấy mình vô dụng.

Nhưng một mặt không muốn bị xem nhẹ, một mặt lại cứ muốn được dốc bầu tâm sự.

Trong lòng Lục Vân Khai đang có hai mặt tích cực và tiêu cực giằng co với nhau một chút, vẫn là mặt tích cực giành được thắng lợi!

Cậu nhịn không được liền đem chuyện của mình và Tiết Doanh kể cho Giang Hưng, còn nói rất tỉ mỉ.

Giang Hưng: ''...''

Lục Vân Khai: ''Nói chút...''

Giang Hưng cẩn thận nói: ''Tôi cảm thấy ít nhất có một câu nói không sai?''

Nước mắt Lục Vân Khai cũng sắp rớt xuống: ''Là 'Cái câu đừng nói ảnh đế quốc tế, cho dù là đại đế vũ trụ cũng không liên quan đến em' phải không?''

Giang Hưng thật sự muốn nhịn cười, nhưng anh vẫn không nhịn cười được: ''Tôi cảm thấy câu này cũng thật rất sắc bén.''

Lục Vân Khai: ''Em cảm thấy lúc đó thật sự biểu cảm và lời nói của cô ấy châm biếm đến không cứu được rồi —— "

Lục Vân Khai có phần chìm vào suy nghĩ.

Sau đó cậu kìm lòng không được nói: ''Giang ca, lời mời phim ngắn ấy, vì sao anh từ chối?...''

Giang Hưng không nghĩ tới sẽ bị thăm hỏi trực tiếp mặt đối mặt như vậy.

Lý do trong điện thoại rất tự nhiên, lúc đối mặt người thật, đột nhiên liền có chút nói không ra lời.

Giang Hưng hơi chần chừ một chút, anh không trả lời, mà là hỏi ngược lại: ''Vì sao bỗng nhiên nghĩ tới mời tôi cùng nhau quay phim ngắn?''
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.