Rời khỏi bệnh viện, những tia sáng xung quanh phai nhạt dần đi.
Hạt mưa nện lên trên mặt đất, tạo nên từng đoá bọt nước thoáng xuất hiện rồi biến mất.
Đèn đường phía cuối bị hỏng, loé lên từng đợt, giống như chỉ một giây sau sẽ dập tắt. Thư Niệm mở đèn pin điện thoại, chiếu sáng con đường phía trước, chậm rãi bước đi.
Gió lạnh xen lẫn với những hạt mưa nhỏ, không ngừng len vào bên trong cổ áo của cô. Chỗ ngực giống như bị vậy sắc nhọn gì đó đâm vào, khiến cô đau đớn.
Thư Niệm xiết chặt cán dù, buồn buồn thở hắt ra.
Là cô đã nhận nhầm người sao?
Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi. Trong ký ức của cô, chỉ còn lại bộ dáng thời niên thiếu của anh.
Mái tóc đen tuyền, gần giống như màu của đôi mắt. Đồng phục kẻ sọc xanh, đôi giày thể thao trắng tinh sạch sẽ. Dáng người thẳng tắp, không thích nói chuyện, cũng không thích cười.
Âm trầm khiến cho người khác không dám đến gần.
Vĩnh viễn độc lai độc vãng¹, vĩnh viễn một thân một mình. Giống như chỉ sống trong thế giới của riêng mình.
¹Độc lai độc vãng: một mình đi một mình về
Mà người vừa rồi.
Thần thái thanh lãnh, mặc chiếc áo khoác màu đen. Rõ ràng là ngồi xe lăn nên sẽ có khoảng cách khá lớn với người đang đứng, lại vẫn coi trời bằng vung. So với thời niên thiếu thì ngũ quan nảy nở hơn chút, cứng rắn rõ ràng.
Cảm giác quen thuộc đập vào mặt.
Thư Niệm hít mũi một cái.
Cô không có ác ý, cũng không cơ ý muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-vi-yeu-em/62404/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.