Edit: Je~~~Beta: Leo Leo
"..." Thư Niệm cảm thấy lời của anh nói rất quái lạ, mắt tròn thoáng trừng lớn một chút, vẻ mặt buồn bực lại cổ quái, "Em sẽ mắng anh."
Tạ Như Hạc mở cửa ra vào, không có lên tiếng.
Thư Niệm thu hồi ánh mắt, rũ đầu xuống, tự hỏi bản thân mình, nhìn qua giống như đang tỉnh lại.
Hai người trầm mặt đi một đoạn đường, đều không chủ động nói chuyện. Một lát sau, giống như không nghĩ ra, Thư Niệm không nhịn được hỏi: "Em mắng anh lúc nào."
Thấy cô tựa hồ rất để ý, Tạ Như Hạc nghĩ nghĩ, thay đổi lời giải thích: "Không có, nhưng em sẽ giảng đạo lý với anh."
"Ồ." Thư Niệm nhớ lại phương thức trước kia mình ở cùng anh, cảm thấy lời giải thích này có thể chấp nhận. Cô rất chú ý hình tượng, gật đầu như gà mổ thóc, "Là giảng đạo lý, không phải mắng anh."
Nói xong, Thư Niệm còn hết sức cường điệu nói lại một lần: "Em chưa bao giờ mắng anh."
Tạ Như Hạc trầm mặc, nhưng khóe miệng lại cong lên.
Thư Niệm đợi thật lâu, không nghe thấy anh trả lời. Lúc này, anh trầm mặc như là đang im lặng phản bác cô. Cô mím mím môi, có chút không vui: "Sao anh lại không nói chuyện?"
Tạ Như Hạc còn kịp chưa trả lời.
Thư Niệm dứt khoát hỏi: "Có phải anh cảm thấy lời của em nói không đúng."
Tạ Như Hạc lắc đầu: "Không có."
Thư Niệm cau mày, bắt đầu nghiêm túc giáo huấn anh: "Vậy anh phải trả lời em. Lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-vi-yeu-em/2694601/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.