edit: Na | Beta: Vee
Giữa trưa ngày thứ hai, Thư Niệm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Thư Niệm ngày hôm qua ngủ rất trễ, lúc này bởi vì ngủ chưa đủ, đầu vô cùng nhức mỏi. Cô mơ mơ màng màng lục tìm điện thoại di động, nhíu mắt nhìn màn hình điện thoại, bắt máy: "Mẹ."
Giống như là không nghĩ tới giờ này cô vẫn còn đang ngủ, Đặng Thanh Ngọc kinh ngạc nói: "Còn chưa ngủ dậy sao?"
Thư Niệm trở mình, lại lần nữa đem mình vùi vào chăn, buồn buồn nói: "Mới vừa tỉnh."
"Con hôm nay có cần đi đến phòng thu âm không?"
Nghe vậy, Thư NIệm lập tức tỉnh táo, ngồi dậy. Sau khi suy nghĩ kĩ, cô lập tức nằm trở về, ngoan ngoãn nói, "Không cần, đầu năm cũng không cần đến làm gì."
"Vậy con..." Đặng Thanh Ngọc chần chừ nói "Có muốn cùng mẹ về nhà ông bà không?"
Thư Niệm trong nháy mắt liền trầm mặc xuống, không biết trả lời như thế nào
"Nếu như con không muốn, mẹ bây giờ mang một ít đồ qua cho con." Đặng Thanh Ngọc thở dài, "Năm ngoái không trở về, năm nay không thể không trở về được. Ngày hôm qua, bà nội con gọi điện thoại nói, dạo này tim bà không được tốt lắm, nên về quê thăm một chút."
Trong miệng Đặng Thanh Ngọc kia, hai chữ "Bà nội" không phải là mẹ của Vương Hạo.
Mà mẹ của Thư Cao Lận, bà nội của Thư Niệm.
Thư Niệm siết chặc điện thoại, hạ quyết tâm nói: "Chừng nào mẹ đi?"
"Nếu như muốn đi, xế chiều hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-vi-yeu-em/2694534/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.