Edit: Na ~ Beta: Vee
Thư Niệm nhìn viên kẹo trong tay, cùng với viên trong tay anh. Sau đó, lại ngước mắt lên nhìn anh, buồn bực hỏi: "Đụng vào tay thì có gì mà phải bồi thường?"
Tạ Như Hạc không trả lời.
Thư NIệm không có nhận viên kẹo trong tay anh, cũng không tiếp tục nói chuyện vừa rồi. Cô thu tay về, xé giấy bọc, đem kẹo bỏ vào trong miệng: "Viên đó cho anh ăn."
Hai người vào trong nhà.
Tạ Như Hạc cúi đầu, nhìn tay mình, nắm chặt tay lại. Phía trên tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của tay cô.
Tâm tình anh bỗng nhiên trở nên cực tốt.
Từ cửa trước đi vào phòng khách.
Phương Văn Thừa đang ngôi trên ghế sa lon, sắc mặt nặng nề, giống như trải qua chuyện gì đau đớn. Chú ý được bọn họ đã trở lại, hắn lập tức đứng lên, thoáng lộ một nụ cười xấu hổ.
Thư Niệm lên tiếng chào hỏi.
Phương Văn Thừa còn đang định bày ra biểu lộ tự trách với Tạ Như Hạc, miễn cưỡng hướng tới Thư Niệm cười cười: "Thư tiểu thư đã tới."
Tạ Như Hạc bỗng nhiên mở miệng: "Phương Văn Thừa."
Phương Văn Thừa lập tức nhìn về phía anh, hết sức lễ phép đàng hoàng: "Thầy có chuyện gì không?"
Tạ Như Hạc kéo khóe miệng, giống như là bởi vì có người khác ở đây, giọng nói của anh không mang theo lưỡi dao sắc bén, thậm chí có điểm ôn nhu, cười như không cười: "Lần cuối cùng."
"...." Sống lưng Phương Văn Thừa đột nhiên lạnh toát, rõ ràng đại khái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-vi-yeu-em/2694502/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.