Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu. 
Lúc mới đầu nàng có chút bài xích mùi nồng của túi rượu có pha máu, rượu máu chảy dọc theo khóe miệng rơi xuống sàn nhà. 
Nghĩ đến đây chính là máu có chứa Kim Tuyến Quỳ, nàng cắn răng, từ từ uống từng ngụm từng ngụm. 
Máu vào trong cổ họng dường như có tác dụng, cơn đau như muốn xé tim xé gan đã dần dần thuyên giảm. 
“Ưm…” Cơn đau như đạt đến cùng cực, nàng gắt gao cắn chặt môi dưới không cho phép bản thân phá ra bất kỳ một âm thanh nào. Nàng biết một khi nàng kêu đau,khẳng định Tần Liễm sẽ xông vào. 
Nàng thật vất vả mới tách hắn, không cho hắn nhìn thấy nàng bị độc phát, vì vậy nàng không thể để hắn nghe thấy tiếng kêu của nàng. 
Nàng lăn người trên sàn, lăn đến gầm bàn, há mồm cắn chặt lấy chân ghế, hai tay cào sàn gỗ. 
“Tiếu thư!” Vô Ảnh vô thố nhìn nàng, muốn đỡ nàng dậy nhưng nàng nhất quyết không nhả chân ghế ra, tay đập mạnh xuống sàn nhà. Trong tuyệt vọng, nàng đành để tiểu thư giữ nguyên tư thế này. 
Mười ngón tay cào sàn nhà xuất hiện vết máu, khuôn mặt không một chút huyết sắc nổi lên gân xanh.Vô Ảnh vội vàng lấy ra khăn tay, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, cắn cái này!” 
Thanh Linh tựa như không nghe thấy, vẫn giữ chặt chân ghế không buông. 
Hàm răng cắn chặt đến mức trên chân ghế gỗ xuất hiện vết răng, thế nhưng miệng nàng chưa từng phát ra một tiếng kêu đau nào. 
Đau đến không thể chịu đựng được nữa, nàng cảm thấy cái chết đã cách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512631/chuong-152-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.