Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Minh Lục ý thức được bản thân lại làm hỏng chuyện của công tử, sợ công tử ghi thù liền nhanh trí đáp: “Thuộc hạ còn có việc, cáo lui.”
Thanh Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Liễm.
“Phu nhân, trừ nàng ra , vi phu không chấp nhận kẻ khác nhìn thấy thân thể mình. Nếu như nàng không giúp vi phu, khẳng định miệng vết thương của vi phu sẽ dính nước.” Hắn u oán nói: “ Nếu bị dính nước không biết đến khi nào mới khỏi.”
Hai tay trái phải đều vì nàng mới bị thương, giúp hắn tắm một lần cũng không làm sao đúng không? Dù sao hắn cũng đang bị thương, chắc gì đã làm được nàng?
Ma xui quỷ khiến, nàng gật đầu.
Nhìn thấy nàng đồng ý, dung nhan khuynh thành nở nụ cười câu tâm động phách.
Trên đường đến Dạng Thủy các, hắn nhìn cần cổ trắng nõn của nàng, bụng dưới nóng như lửa đốt, hầu kết lên lên xuống xuống tựa như muốn nuốt luôn nàng vào bụng.
Đến Dạng Thủy các, hơi nước lượn lờ.
Phía sau Tần Liễm chính là ôn tuyền: “Phu nhân, lại đây giúp vi phu cởi xiêm y.” Hắn giang hai tay, ống tay áo trượt xuống để lộ một đoạn cổ tay trắng như ngọc, đẹp như tiên.
Thanh Linh đi qua, giúp hắn thoát y, chỉ để lại y lý màu trắng bên trong. Không biết là do hơi nước ở đây hay có lý do gì khác, hai má nàng đỏ như gấc chín.
Đến khi chỉ còn cái quần trong, nàng dừng lại: “Phu nhân, còn khố y.” Hắn hảo tâm nhắc nhở.
“Tự chàng cởi.” Nàng quệt miệng, tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512618/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.