Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Tần Liễm uy hiếp ngươi cái gì?” Hách Liên Dực hỏi.
“Tần Thừa tướng uy hiếp dân phụ, nói rằng nếu như không làm theo lời hắn nói, hắn liền giết cả nhà dân phụ.” Khẩu khí bà giận giữ, đôi mắt rũ xuống thấp thoáng sợ hãi, gió rét quét tới, không biết là bởi vì lạnh hay do một lý do nào khác, thân thể bà khẽ run rẩy.
Lão Hoàng thúc không chớp mắt nhìn thẳng Lý Tĩnh, lúc mở miệng lại lộ ra uy áp nhàn nhạt: “Ngươi có biết lời ngươi nói vừa rồi cũng đủ để diệt cửu tộc nhà ngươi hay không?”
Đột nhiên Lý Tĩnh quỳ hai chân xuống đất, thân thể run lẩy bà lẩy bẩy: “Những…những lời dân phụ nói…nói là thật.”
“Tưởng phu nhân, ơn nuôi dưỡng nhiều năm con không dám quên. Vô luận đêm nay người nói gì, con cũng tha thứ cho người.” Ngữ điệu Thái tử bình tĩnh.
Hắn mở miệng, đang muốn nói thêm cái gì nữa, Hách Liên Dực lạnh lùng cắt ngang: “Chư vị đại thần cũng nghe rõ rồi đi, Tần Liễm dã tâm bừng bừng, dùng thủ đoạn che mắt Hoàng Thượng, biến Hách Liên Thành trở thành huyết mạch Hoàng Thất. Hai kẻ này tội đáng muôn chết. Tô Hổ, còn không mau bắt lại.”
Tô Hổ một bên nhìn chằm chằm, Hách Liên Dực vừa ra lệnh, hắn liền ra thủ thế, binh lính tay cầm vũ khí cùng nhau hướng đầu mâu về phía Thái tử và Tần Liễm.
Lão Hoàng thúc không lên tiếng, Hoàng Thượng nhiều năm mê luyến Liên phi, vì nữ nhân kia mà làm không ít chuyện hồ đồ. Lão Hoàng thúc vì vậy mà không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512596/chuong-146-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.