Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Bên ngoài Cách Nguyên cung tựa như có thứ gì đó rất nguy hiểm đang ẩn núp. Xa xa, tiếng pháo nổ không ngừng vang lên che đậy mọi thứ trong đêm đen.
Trên bầu trời đêm, pháo hoa liên tiếp nở rộ.
“Chàng xem, pháo hoa nhìn thật đẹp.”Pháo hoa không ngừng được bắn lên bầu trời bên trên Cách Nguyên cung, Thanh Linh kéo tay áo Tần Liễm, ngón tay chỉ lên trời.
Nàng quay đầu nhìn Tần Liễm, ánh sáng nhiều màu của pháo hoa chiếu lên khuôn mặt hắn, tranh tối tranh sáng, so với ngày thường đẹp hơn vài phần, khuôn mặt tuyệt mĩ hơn cả hồ ly tinh còn có thể đầu độc tâm trí con người.
Trong lòng nàng nhộn nhạo, cũng không thèm để ý bên cạnh còn có người hay không, nhanh chóng trọm hương lên mặt hắn. (MTLTH.dđlqđ)
“Hắc hắc, chàng nhìn còn đẹp hơn cả pháo hoa.” Nàng ngây ngô cười.
Hắn cong khóe môi: “Vào đi thôi, sau cung yến, ta cùng nàng bắn pháo hoa.” Hắn kéo tay nàng, tiến vào Cách Nguyên cung.
Đại điện Cách Nguyên cung, đèn đuốc sáng trưng, tiếng đàn sáo quanh quẩn bên tai. Phía dưới chủ tọa bày hai bên bàn phủ kín món ăn tinh quý, tân khách đứng ngoài cửa điện vẫn còn ngửi thấy hương rượu.
Yến hội bắt đầu sớm hơn mọi năm, Nguyên Ung Đế vẫn chậm chạp không xuất hiện, khuôn mặt của chúng thần không khỏi lộ vẻ bực bội.
Thanh Linh nhìn cái bàn đối diện, đây là chỗ của Hách Liên Dực, như trong dự liệu, trống không.
“Bắt thích khách!”
“Mau!”
“Thích khách ở đó!”
“Không để cho chúng chạy thoát!”
Bên ngoài điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512594/chuong-145-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.