*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu. “Chàng không nói đạo lý!” Nàng tức giận dạng chân ngồi lên đùi hắn, cố ý ngăn không cho hắn xem thư tín: “Rõ ràng chàng muốn ta bên cạnh chàng, lại còn tìm cớ để ta không rời phủ.” “ Bị nàng đoán được rồi.” Hắn ôn nhu cười. “Vài ngày trước, đêm nào nàng cũng ra ngoài, còn không thèm về, khiến vi phu phòng không gối chiếc rất khổ sở.” Phòng không gối chiếc? Khóe miệng Thanh Linh khẽ giật giật. “Nàng bị thương còn dám trốn tránh vi phu khiến vi phu lo lắng hãi hùng, nàng nói có nên bù đắp tổn thất tinh thần cho vi phu hay không?” Ngày đó mặt nàng sưng đỏ, tránh né hắn, người này thế nhưng còn mang thù đến tận bây giờ!! Nàng liền hiểu ra, vì nàng trốn hắn, hắn mới trừng phạt nàng, thế nên mới phạt nàng mấy ngày không được rời phủ. “Về sau thiếp sẽ không thế nữa.” Nàng nâng khuôn mặt hắn lên, vô cùng thành thực cam đoan. Hắn khẽ cười, không nói gì, vẻ mặt kia rõ ràng đang viết ‘Ta không tin!’ Hắn nắm lấy tay nàng, quay đầu, tập trung xem thư tín. “Phu quân.” Nàng hôn một cái lên cằm hắn, sau đó nàng nhạy cảm phát hiện thân thể hắn cứng đờ. (MTLTH.dđlqđ) Không cho phép nàng ra ngoài, vậy nàng cũng không để hắn tĩnh tâm xử lý công việc, xem hắn cuối cùng có thỏa hiệp hay không? Nàng cúi đầu hôn dọc theo cần cổ hắn, nghe hắn hít thở nặng nề, lại nhẹ nhàng cắn một cái. Hắn không chịu đựng được sự khiêu khích của nàng. Chỉ một chút đã khiến hắn mất đi khả năng phòng thủ, hắn mở miệng nói, thanh âm khàn khàn hơi nhuốm mùi vị tình dục: “Phu nhân…đừng nghịch…ô..” Nàng nhanh chóng hôn lên môi hắn chặn lời hắn muốn nói. Đôi phượng mâu dần ám trầm, tay vung lên, sổ con cùng thư tín tất cả bị quét xuống đất. Một tay ôm chặt eo nàng, một tay chế trụ sau gáy nàng, hung hãn làm sâu nụ hôn này. Nụ hôn dần dần có chút không khống chế được. Nàng tựa như bị hắn cướp đi hô hấp, nụ hôn nóng bỏng của hắn dần đi xuống. “Cạch….ầm…” Hình như hắn lại quăng thứ gì đó trên thư án xuống đất, sau đó đặt nàng nằm lên bàn. Hai tay nàng ôm chặt cổ hắn, cười đến mị hoặc: “Phu quân, không phải chàng có công sự phải làm sao?” “Trước phải làm nàng đã.” Thanh âm từ tính quyến rũ vang lên bên tai nàng. “Cộc cộc cộc.” Ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng đập cửa. “Công tử, phu nhân, hai người ở bên trong sao?” Minh Lục lớn giọng hô. “Phu quân, có người.” Thanh Linh kéo kéo sợi tóc dài của Tần Liễm. Tần Liễm bị đau, từ cổ Thanh Linh ngẩng mặt lên, đáy mắt lóe qua phiền muộn: “Chuyện gì?” “Người của Diệp phủ đến truyền lời, thỉnh phu nhân trở về Diệp phủ một chuyến.” “Người đến truyền lời có nói lý do không?” Thanh Linh lên tiếng hỏi. “Nghe hắn nói Diệp Tướng quân có việc muốn bàn cùng với phu nhân, thỉnh phu nhân hồi phủ một chuyến.” Minh Lục nói. “Công tử.” Lại có người khác nói. “Nói.” Tần Liễm nhìn da thịt phiếm hồng quyến rũ muốn chết của Thanh Linh, sắc mặt cực kém. Hết lần này đến lần khác nha đầu này còn lúc có lúc không khẽ liếm hôn hầu kết của hắn, không nặng không nhẹ, tựa như lông vũ khẽ lướt mang theo từng đợt tê dại sống lưng. “Thái tử đến, đang ở chính sảnh đợi công tử.” Người ngoài cửa bẩm báo. “Biết rồi.” Tần Liễm nói. Thanh Linh nhìn khuôn mặt nghẹn khuất của hắn, không sợ chết còn thêm dầu vào lửa: “Phu quân, mau đi thôi, chớ để cho Thái tử đợi lâu. A, chuẩn bị cho thiếp một chiếc xe ngựa, thiếp phải về Diệp phủ một chuyến.” “Trở lại sẽ thu thập nàng.” Hắn cúi người, cắn nhẹ một cái lên gò má nàng. Chỉnh trang lại y phục tán loạn của nàng, thu xếp xong cho bản thân: “Sớm trở về.” Hắn ôn nhu nói, xoay người mở cửa đi ra, sau đó lại quay lại: “Phu nhân, phải thật cẩn thận. Cho dù là phụ thân, cũng phải thật cẩn thận.” Xoay người ly khai khỏi thư phòng. Thanh Linh vẫn còn nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của hắn, lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn đã không còn trong thư phòng. Người này biết cái gì? Hắn đang gạt nàng chuyện gì? Trở lại Diệp phủ, có người nói cho Thanh Linh, Diệp Thiên Minh đang ở đại sảnh đợi nàng. Thanh Linh trực tiếp đi vào đại sảnh, trong lòng phỏng đoán mục đích Diệp Thiên Minh đột nhiên gọi nàng trở về. Trong đại sảnh Diệp phủ, lư hương có khắc hoa văn thần thú đang bốc lên khói hương mỏng manh. Diệp Thiên Minh ngồi ở ghế chủ vị, thân mặc thường phục, cả người thoạt nhìn tùy ý không ít. Thanh Linh vừa bước vào trong đại sảnh đã phát giác ra có cái gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra có cái gì không đúng. (MTLTH.dđlqđ) Diệp Thiên Minh nhìn nữ nhi đang lại gần, nhàn nhạt nói: “Thanh Linh về rồi à?” “Phụ thân, ngài gọi nữ nhi trở lại là có chuyện gì muốn nói?” Ánh mắt nàng liếc tay Diệp Thiên Minh, phát hiện mười móng tay của hắn có một màu đen nhàn nhạt. Thân hình nàng khẽ cứng đờ, rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường. Thế nhưng sóng trong lòng lại không cách nào yên ổn. Đêm đó độc trên ngân châm nàng bắn về phía ngân diện hắn y nhân có tên là ‘Tàn Ngân’. Trúng loại độc dược này, nếu trong vòng một ngày không kịp uống thuốc giải, độc phát sẽ bỏ mình. Nhưng cho dù đã uống thuốc giải, vẫn sẽ có một ít độc tố còn sót lại, biệu hiện rõ ràng nhất chính là móng tay biến đen, bất quá tính mạng không còn bị uy hiếp nữa, chỉ là móng tay nhàn nhạt có màu đen, ước chừng sau một tháng, tàn độc trong cơ thể mới từ từ được loại bỏ, màu đen trên móng tay cũng biến mất. Ngân diện hắn y nhân là ai? Trước đó nàng đã có hoài nghi, chỉ là không đủ chứng cứ để xác định. Thanh Linh lựa chọn dùng ‘Tàn Ngân’, cùng là vì sau khi đã gải độc nhưng vẫn có biểu hiển rõ ràng ra bên ngoài. Nếu như không thông qua thuốc giải mà tìm được người, nàng vẫn có thể thông qua dấu vết lưu lại làm manh mối, bắt được ngân diện hắc y nhân. Diệp Thiên Minh bưng ly trà lên, uống một hớp nhỏ: “Ngồi xuống trước đã.” Thanh Linh tùy ý tìm cái ghế ngồi xuống. “Những năm này vi phụ đúng là đã không đủ quan tâm đến con.” Thanh Linh khó hiểu, Diệp Thiên Minh đề cập đến chuyện này để làm gì? “Cũng không biết con đã luyện một thân bản lãnh dụng độc châm cao siêu như vậy.” Diệp Thiên Minh chậm rãi nói. Nghe Diệp Thiên Minh nói đến chuyện này, tựa hồ như ông ta đã biết cái gì, chỉ là không xác định: “Phụ thân có chuyện gì cứ nói thẳng.” Diệp Thiên Minh đột nhiên cười to: “Không thích quanh co lòng vòng, tính cách này của nha đầu con lại giống y hệt ta. Vi phụ hôm nay gọi con trở lại chỉ là muốn con giúp vi phụ một vài chuyện nhỏ.” Thanh Linh không nói, chờ câu sau của hắn. “Con khuyên nhủ Tần Liễm, cuộc tranh đấu của Thái tử cùng Vinh Vương gia, nói hắn đừng nhúng tay.” Diệp Thiên Minh nói. Thanh Linh nghe vậy, cười khẽ một tiếng: “Phu quân làm việc có đạo lý của phu quân, nữ nhi sẽ không can thiệp, chuyện phụ nhân nhờ, có lẽ nữ nhi không giúp được.” Diệp Thiên Minh thế nhưng đứng bên cạnh Hách Liên Dực, chỉ là hiện tại thế lực của Hách Liên Dực không còn lớn bằng trước, ông ta ngược lại muốn giúp Hách Liên Dực, tại sao chứ? Tập tin gởi kèm: Chú thích: Lư hương khắc hoa văn thần thú
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]