Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Đối với Thanh Linh, năm ngày phải nói là quá dài, trong khoảng thời gian này không đảm bảo kế hoạch không bị bại lộ: “Tiêu ca ca, không thể nhanh hơn sao?”
Nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, lòng Kính Nam vương mềm lại.
“Hai ngày, hai ngày sau chàng dẫn ta đi. Đi dọc theo con đường nhỏ xuống phía dưới có một thác nước, gần đó có một cái đình, sau giờ Tuất ta sẽ luôn ở trong đình đợi chàng.” Thanh Linh nói chém đinh chặt sắt, đợi Kính Nam vương sập bẫy trong hai ngày, nàng có thể làm được.
“Kiểu Kiểu, nàng có thể kiên nhẫn đợi ta vài ngày được không? Năm ngày sau chắc chắn sẽ dẫn nàng rời xa chốn thị phi này.” Kính Nam vương nhẹ giọng khuyên bảo.
“Tại sao phải chờ đến năm ngày? Hai ta có thể sớm ngày bên nhau, tại sao phải bắt ta đợi thêm năm ngày nữa?” Nàng nghẹn ngào nói: “Có phải chàng không muốn dẫn ta đi? Nếu như chàng không muốn, ta cũng không ép buộc chàng.” Thanh âm nàng bỗng nhiên lạnh xuống, xoay người ly khai.
Kính Nam vương kịp thời giữ nàng lại, nắm cổ tay phát đau khiến nàng kêu ra tiếng. Thấy vậy hắn bối rối thu tay lại.
Hắn nhìn vết thương trên cổ tay nàng, cảm thấy rất đau lòng. Nàng là thiên chi kiều nữ sinh ra ngậm thìa vàng mà lớn lên, chưa từng trải qua đói khổ của nhân gian. Vạn Phúc am là địa phương ăn chay niệm phật, không phải nơi để hưởng phúc. Nàng tới đây tu hành, nhất định chịu rất nhiều khổ sở mới khẩn cấp muốn rời đi như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512576/chuong-142-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.