Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Thanh Linh và Tần Liễm rất nhanh đã giải quyết hết người của Cơ Khinh Hoa, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng ‘ầm ầm’ rất lớn.
Đỉnh núi đột nhiên có tuyết lở, tựa như một cơn Đại hồng thủy cuốn sạch mọi thứ.
Tầm mắt mọi người đều có chút mơ hồ.
Bão tuyết vẫn cứ diễn ra, mà phía sau mọi người lại có thêm một trận tuyết lở, ầm ầm chôn vùi mọi thứ.
“Phu nhân!” Tần Liễm xông tới bên cạnh Thanh Linh, dùng áo choàng lông chồn của hắn bao lấy người nàng, bảo vệ nàng khỏi bị tuyết đạp trúng.
Mặt Thanh Linh dán vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn mà hữu lực, an lòng không ít.
“Ầm!!!” Lại thêm một trận tuyết lở nữa, tuyết trắng chồng chất rơi xuống nhanh chóng tiến đến gần.
“Tuyết lở! Tuyết lở! Chạy mau!!!” Hai ba người còn sống nhìn tuyết tựa như che kín cả bầu trời gần ngay trong gang tấc, kinh hoảng đến không phân biệt nổi phương hướng. Dù đi bên nào cũng nhìn thấy cảnh đổ nát tiêu điều, nơi an toàn lại quá xa.
Trận tuyết lở này quá đột ngột, chỉ sợ họ còn chưa đến nơi an toàn đã bị vùi thây trong tuyết.
Thần chết như ngay trước mặt, khiến họ sợ đến mức mềm nhũn cả chân.
“Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Tần Liễm nói, kéo tay Thanh Linh thi triển khinh công phi thân rời đi. (MTLTH.dđlqđ)
Mặc dù tốc độ của hai người rất nhanh nhưng tốc độ của cơn sóng tuyết không hề chậm.
Một tòa núi lớn như vậy, tuyết lở khẳng định rất đáng sợ, chưa nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thua-tuong-yeu-nghiet-sung-the/1512567/chuong-140-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.